Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 50: Lấy Thư
Tài Thần Thiên Kim
29/03/2024
Khi Phương Đường nhận được thư nhà là một tuần sau, là một phong thư thật dày. Tỉnh Chiết Giang ở cạnh Thượng Hải, gửi thư chỉ mất ba bốn ngày là có thể đến. Nhưng đại đội Núi Đầu Trâu không có bưu cục, cứ đến cuối tuần thì người đưa thư mới đến đưa thư một lần, cho nên bị trì hoãn mấy ngày.
Mỗi lần người đưa thư đến truyền thư đều là một chồng lớn, anh ta đưa đến chỗ của đội trưởng Hoàng, rồi đội trưởng Hoàng sẽ thông báo cho thanh niên trí thức đi lấy.
Nhà của đội trưởng Hoàng ở đầu thôn, cách cây long não ở cửa thôn không xa, có một ngôi nhà lớn năm gian được bố trí thật sự sạch sẽ, trong sân nuôi gà vịt, bên cạnh còn có chuồng heo. Vợ của đội trưởng Hoàng là một người phụ nữ nhanh nhẹn, những việc ngoài ruộng hay trong nhà đều làm được.
“Thím ơi, cháu đến lấy thư.”
Sau khi ăn cơm trưa xong thì có một giờ để nghỉ ngơi, nên Phương Đường đến đây lấy thư. Tuy rằng có thể đoán được trong thư viết cái gì, nhưng cô vẫn muốn đọc một chút, để xem cha mẹ tốt, chị gái tốt của cô mặt dày vô sỉ đến chừng nào.
Vợ của đội trưởng Hoàng đang giặt quần áo ở trong sân, cười tiếp đón: “Tiến vào lấy đi, khách sáo làm gì, mau tiến vào đi!”
Sau đó lại gọi với vào trong nhà: “Ông Hoàng, Phương Đường tới lấy thư, ông lấy ra đây đi.”
Phương Đường đứng bất động ở cổng, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt, vợ của đội trưởng Hoàng cười cười, lau đôi tay đang ướt dầm dề lên tạp dề vài cái, sau đó túm cô vào nhà.
“Đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình. Chú Hoàng nhà cháu là trời sinh mặt đen, nhưng thật ra con người không xấu, đừng sợ ông ấy!”
“Đội trưởng Hoàng là người tốt.”
Phương Đường gật gật đầu, giọng nói rất chân thành. Đội trưởng Hoàng thật sự là người tốt rất chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Tuy rằng ông yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ làm chuyện nham hiểm. Nhóm thanh niên trí thức có thể được phân đến làm cấp dưới của đội trưởng Hoàng thì chính là may mắn.
Vợ của đội trưởng Hoàng sửng sốt, đánh giá Phương Đường, thấy cô là thật tình thật lòng, nên ấn tượng đối với cô càng tốt, cười ha ha nói: “Con bé này có ánh mắt không tồi, ông Hoàng nhà tôi đúng thật là người tốt. Ông Hoàng, con bé này nói ông là người tốt đấy.”
Đội trưởng Hoàng cầm thư ra cũng ngẩn người, khuôn mặt ngăm đen thì vẫn đen như ngày thường, nhưng ánh mắt lại hiền hòa hơn một chút, đưa thư tới rồi thô kệch nói: “Cầm đi!”
“Cảm ơn đội trưởng.”
Phương Đường nhận thư, mềm mại cười cười, sau đó rời đi: “Đội trưởng, thím, cháu về đây ạ.”
“Lại ngồi một lát.” Vợ của đội trưởng Hoàng rất nhiệt tình.
Bà ấy nhớ kỹ hai con cá trích kia, con gái lớn vừa mới sinh con, là một thằng bé béo mập khiến thông gia vô cùng vui mừng. Nhưng mà sữa lại không đủ khiến cho cháu ngoại nhỏ mỗi ngày đều ăn không đủ no, sữa bột lại quá đắt, nhà ai cũng đều không mua nổi.
Hai con cá trích kia có hiệu quả rất không tồi, chỉ cần hầm hai lần, nước canh trắng như sữa bò. Sau khi con gái lớn ăn xong thì sữa lập tức tràn về khiến cho cháu ngoại nhỏ cũng không khóc lóc náo loạn nữa, ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn, không khác gì một chú heo nhỏ.
“Không ngồi được ạ, buổi chiều còn phải làm việc ạ. Tạm biệt thím ạ.”
Phương Đường không ở lại. Người ta chỉ là khách sáo một tiếng, cô không thể thật sự ở lại, hơn nữa ở lại cũng không có gì để nói, cô và vợ của đội trưởng lại không thân.
Mỗi lần người đưa thư đến truyền thư đều là một chồng lớn, anh ta đưa đến chỗ của đội trưởng Hoàng, rồi đội trưởng Hoàng sẽ thông báo cho thanh niên trí thức đi lấy.
Nhà của đội trưởng Hoàng ở đầu thôn, cách cây long não ở cửa thôn không xa, có một ngôi nhà lớn năm gian được bố trí thật sự sạch sẽ, trong sân nuôi gà vịt, bên cạnh còn có chuồng heo. Vợ của đội trưởng Hoàng là một người phụ nữ nhanh nhẹn, những việc ngoài ruộng hay trong nhà đều làm được.
“Thím ơi, cháu đến lấy thư.”
Sau khi ăn cơm trưa xong thì có một giờ để nghỉ ngơi, nên Phương Đường đến đây lấy thư. Tuy rằng có thể đoán được trong thư viết cái gì, nhưng cô vẫn muốn đọc một chút, để xem cha mẹ tốt, chị gái tốt của cô mặt dày vô sỉ đến chừng nào.
Vợ của đội trưởng Hoàng đang giặt quần áo ở trong sân, cười tiếp đón: “Tiến vào lấy đi, khách sáo làm gì, mau tiến vào đi!”
Sau đó lại gọi với vào trong nhà: “Ông Hoàng, Phương Đường tới lấy thư, ông lấy ra đây đi.”
Phương Đường đứng bất động ở cổng, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt, vợ của đội trưởng Hoàng cười cười, lau đôi tay đang ướt dầm dề lên tạp dề vài cái, sau đó túm cô vào nhà.
“Đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình. Chú Hoàng nhà cháu là trời sinh mặt đen, nhưng thật ra con người không xấu, đừng sợ ông ấy!”
“Đội trưởng Hoàng là người tốt.”
Phương Đường gật gật đầu, giọng nói rất chân thành. Đội trưởng Hoàng thật sự là người tốt rất chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát. Tuy rằng ông yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng chưa bao giờ làm chuyện nham hiểm. Nhóm thanh niên trí thức có thể được phân đến làm cấp dưới của đội trưởng Hoàng thì chính là may mắn.
Vợ của đội trưởng Hoàng sửng sốt, đánh giá Phương Đường, thấy cô là thật tình thật lòng, nên ấn tượng đối với cô càng tốt, cười ha ha nói: “Con bé này có ánh mắt không tồi, ông Hoàng nhà tôi đúng thật là người tốt. Ông Hoàng, con bé này nói ông là người tốt đấy.”
Đội trưởng Hoàng cầm thư ra cũng ngẩn người, khuôn mặt ngăm đen thì vẫn đen như ngày thường, nhưng ánh mắt lại hiền hòa hơn một chút, đưa thư tới rồi thô kệch nói: “Cầm đi!”
“Cảm ơn đội trưởng.”
Phương Đường nhận thư, mềm mại cười cười, sau đó rời đi: “Đội trưởng, thím, cháu về đây ạ.”
“Lại ngồi một lát.” Vợ của đội trưởng Hoàng rất nhiệt tình.
Bà ấy nhớ kỹ hai con cá trích kia, con gái lớn vừa mới sinh con, là một thằng bé béo mập khiến thông gia vô cùng vui mừng. Nhưng mà sữa lại không đủ khiến cho cháu ngoại nhỏ mỗi ngày đều ăn không đủ no, sữa bột lại quá đắt, nhà ai cũng đều không mua nổi.
Hai con cá trích kia có hiệu quả rất không tồi, chỉ cần hầm hai lần, nước canh trắng như sữa bò. Sau khi con gái lớn ăn xong thì sữa lập tức tràn về khiến cho cháu ngoại nhỏ cũng không khóc lóc náo loạn nữa, ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn, không khác gì một chú heo nhỏ.
“Không ngồi được ạ, buổi chiều còn phải làm việc ạ. Tạm biệt thím ạ.”
Phương Đường không ở lại. Người ta chỉ là khách sáo một tiếng, cô không thể thật sự ở lại, hơn nữa ở lại cũng không có gì để nói, cô và vợ của đội trưởng lại không thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.