Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 15: To Gan Hơn
Tài Thần Thiên Kim
23/03/2024
Phương Đường lặng lẽ thở dài. Mức độ thân mật này còn khó tăng hơn mức độ thiện cảm rất nhiều. Chỉ là nắm tay thôi mà đầu gối đã bị thương, hy vọng nhiệm vụ lần sau đơn giản hơn một chút.
Tang Mặc ăn uống rất tốt. Anh trộn khoai lang với nước canh, nhai rễ cây và cũng ăn rất nhiều thịt. Trong chậu còn lại một nửa, để dành ngày mai ăn.
“Buổi tối, cháu đã cắt cỏ xong rồi, ngày mai cháu sẽ cắt cỏ.”
Tang Mặc đứng dậy, lạnh lùng để lại lời nói. Khuôn mặt lạnh như mặt người chết đó nhìn ông Phương giống như muốn đấm một cái, nhưng nghĩ chắc chắn mấy năm nay đứa trẻ này đã rất khổ cực nên mới có thể từ một đứa trẻ vô ưu vô tư nghịch ngợm và hay gây sự biến thành tính cách lạnh lùng như bây giờ. Trong lòng ông ấy lại cảm thấy khó chịu.
“Cơ thể của ông vẫn còn cường tráng, thanh niên trí thức mấy đứa có rất nhiều việc làm. Cố gắng làm tốt những công việc của bản thân đi, đừng đến chỗ này, để người khác nhìn thấy thì không tốt.” Ông cụ dặn dò.
“Không sao cả, hiện tại quản lý rất lỏng lẻo. Những người đó ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Tang Mặc không hề để ý, anh đã hỏi thăm tình hình bên ngoài. Ông Phương và ông Ngô có thể nhanh chóng trở về, chỉ là ông nội của anh còn không biết thế nào, cũng không biết là bị nhốt ở nơi nào, anh không hỏi thăm ra được.
Anh rửa bàn sạch sẽ, đốt thêm củi lửa ở trong phòng. Căn nhà tranh gió lùa khắp nơi, buổi tối lạnh buốt thấu xương. Nếu không nhóm lửa thì kể cả người trẻ tuổi cũng không chịu được.
“Đừng dùng tiết kiệm, đốt nhiều củi một chút.”
“Biết rồi, cứ dong dài, nhanh đi về đi!” Ông Phương hét lên gay gắt, vẻ mặt khó coi. Đứa trẻ trước kia họ từng chăm sóc, bây giờ đã có thể chăm sóc bọn họ rồi.
Cảm giác này…… thật ấm áp, nhưng cũng không thoải mái.
Ông cụ đưa họ ra ngoài, Phương Đường còn muốn hái hoa đào. Cô nhảy vài cái nhưng không với tới, Tang Mặc kéo một cành đào đến trước mặt cô với ánh mắt chán ghét. Hái hoa đào này có tác dụng gì chứ? Lãng phí thời gian làm chuyện vô ích.
“Cảm ơn.”
Phương Đường mỉm cười ngọt ngào, bẻ mấy cành nở đẹp nhất. Có ông cụ giúp đỡ nên cô trở nên dũng cảm hơn, dám ra lệnh cho ‘boss lớn’: “Tang Mặc, anh kéo cành kia xuống đi. Cành đó đẹp.”
“Nhiều như vậy vẫn chưa đủ à?” Tang Mặc không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo.
Phương Đường co rúm lại, nhỏ giọng nói: “Mới có ba cành, không đủ.”
“Hắc Đản. Cháu kéo xuống thì có gãy tay không? Cháu không làm thì để ông làm!” Ông Phương không nhìn được nữa, nổi giận đùng đùng đi đến. Tên nhóc thối tha này hung dữ như vậy, nếu ông không giúp đỡ một tay thì sớm hay muôn Đường nha đầu cũng sẽ bị người khác cướp mất.
Một cành nở đầy hoa đào lập tức xuất hiện trước mặt Phương Đường, đúng là cành mà cô đã chỉ. Vẻ mặt không kiên nhẫn của Tang Mặc nhìn thật đáng sợ, nhưng Phương Đường cũng không sợ như trước nữa và tiếp tục chỉ cành cho anh lấy. Dù sao có ông cụ ở đây, Tang Mặc cũng không dám từ chối.
Tang Mặc ăn uống rất tốt. Anh trộn khoai lang với nước canh, nhai rễ cây và cũng ăn rất nhiều thịt. Trong chậu còn lại một nửa, để dành ngày mai ăn.
“Buổi tối, cháu đã cắt cỏ xong rồi, ngày mai cháu sẽ cắt cỏ.”
Tang Mặc đứng dậy, lạnh lùng để lại lời nói. Khuôn mặt lạnh như mặt người chết đó nhìn ông Phương giống như muốn đấm một cái, nhưng nghĩ chắc chắn mấy năm nay đứa trẻ này đã rất khổ cực nên mới có thể từ một đứa trẻ vô ưu vô tư nghịch ngợm và hay gây sự biến thành tính cách lạnh lùng như bây giờ. Trong lòng ông ấy lại cảm thấy khó chịu.
“Cơ thể của ông vẫn còn cường tráng, thanh niên trí thức mấy đứa có rất nhiều việc làm. Cố gắng làm tốt những công việc của bản thân đi, đừng đến chỗ này, để người khác nhìn thấy thì không tốt.” Ông cụ dặn dò.
“Không sao cả, hiện tại quản lý rất lỏng lẻo. Những người đó ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Tang Mặc không hề để ý, anh đã hỏi thăm tình hình bên ngoài. Ông Phương và ông Ngô có thể nhanh chóng trở về, chỉ là ông nội của anh còn không biết thế nào, cũng không biết là bị nhốt ở nơi nào, anh không hỏi thăm ra được.
Anh rửa bàn sạch sẽ, đốt thêm củi lửa ở trong phòng. Căn nhà tranh gió lùa khắp nơi, buổi tối lạnh buốt thấu xương. Nếu không nhóm lửa thì kể cả người trẻ tuổi cũng không chịu được.
“Đừng dùng tiết kiệm, đốt nhiều củi một chút.”
“Biết rồi, cứ dong dài, nhanh đi về đi!” Ông Phương hét lên gay gắt, vẻ mặt khó coi. Đứa trẻ trước kia họ từng chăm sóc, bây giờ đã có thể chăm sóc bọn họ rồi.
Cảm giác này…… thật ấm áp, nhưng cũng không thoải mái.
Ông cụ đưa họ ra ngoài, Phương Đường còn muốn hái hoa đào. Cô nhảy vài cái nhưng không với tới, Tang Mặc kéo một cành đào đến trước mặt cô với ánh mắt chán ghét. Hái hoa đào này có tác dụng gì chứ? Lãng phí thời gian làm chuyện vô ích.
“Cảm ơn.”
Phương Đường mỉm cười ngọt ngào, bẻ mấy cành nở đẹp nhất. Có ông cụ giúp đỡ nên cô trở nên dũng cảm hơn, dám ra lệnh cho ‘boss lớn’: “Tang Mặc, anh kéo cành kia xuống đi. Cành đó đẹp.”
“Nhiều như vậy vẫn chưa đủ à?” Tang Mặc không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lẽo.
Phương Đường co rúm lại, nhỏ giọng nói: “Mới có ba cành, không đủ.”
“Hắc Đản. Cháu kéo xuống thì có gãy tay không? Cháu không làm thì để ông làm!” Ông Phương không nhìn được nữa, nổi giận đùng đùng đi đến. Tên nhóc thối tha này hung dữ như vậy, nếu ông không giúp đỡ một tay thì sớm hay muôn Đường nha đầu cũng sẽ bị người khác cướp mất.
Một cành nở đầy hoa đào lập tức xuất hiện trước mặt Phương Đường, đúng là cành mà cô đã chỉ. Vẻ mặt không kiên nhẫn của Tang Mặc nhìn thật đáng sợ, nhưng Phương Đường cũng không sợ như trước nữa và tiếp tục chỉ cành cho anh lấy. Dù sao có ông cụ ở đây, Tang Mặc cũng không dám từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.