Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Được Sủng Hằng Ngày
Chương 56:
Thứ Lộ
18/11/2023
----
Giản Lộ bị ba chị lớn vây quanh, ba người mỗi người nói một chuyện, thỉnh thoảng còn cười sặc vài tiếng, chọc cho cô phải cười miết, lúc trước cô không có người thân, bây giờ lại có ba chị gái quan tâm, cảm giác thật tốt.
Hôm cô đi là một ngày đầy nắng, gió và tuyết đã ngừng, vừa mở cửa nhà ra, tuyết đọng trên những cành cây run run, nhao nhao rơi xuống, tuyết trắng giống như cát sỏi màu trắng, trang trí mùa đông phương bắc đơn điệu u ám.
Giản Hoa Lâm và người nhà họ Hà còn đang ở công xã, đến nay vẫn chưa được thả ra, Giản Lộ đi thoải mái.
Cô chỉ có một túi quần áo, chứa vài bộ quần áo ban đầu, ba cân thịt xông khói Vương Hà bảo cô mang theo, một bộ áo khoác ngắn tay màu đỏ mà bà làm cho cô, còn có thêm mười đồng do ba chị gom góp lại.
Ngược lại, Trương Thúy Hà chậm rãi mà nói chuyện với Giản Lộ.
Năm bà sinh xong Giản Lộ thì cơ thể không ổn, không có cách nào sinh con nữa, luôn có chút tức giận với đứa nhỏ này, ba đứa con gái trước ít nhiều cũng được bà yêu thương, chỉ có đứa con gái này, đứng trước mặt bà thôi cũng làm bà cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà hiện tại, đứa nhỏ này phải đi, hơn nữa là đi vào tận trong nam xa xôi, có lẽ sẽ lâu lắm mới về, bà lại sinh ra một chút cảm giác không rõ, trong lòng bà rối loạn, ấy thế mà, đứa con gái không được chào đón này cũng đã trưởng thành rồi.
Không dám nhìn nhiều, bà run rẩy lấy ra năm đồng nhét vào tay con gái, nói:
"Qua đó phải sống cho tốt".
Mọi chuyện đã thành ra thế này, có lẽ bà phải chấp nhận rằng bà đời này không có con trai.
Giản Lộ nắm chặt tiền, gật đầu, cũng không biết nguyên thân có cảm giác gì với hai người họ, khi còn bé là khát vọng được cha mẹ yêu thương, sau đó lần dần dần thất vọng.
Vương Hà đang chờ Giản Lộ ở bên ngoài, trong cửa là người nhà họ Giản, Trương Thúy Hà với ba người chị của Giản Lộ, Giản Lộ không có cảm xúc gì với hai vợ chồng Giản Hoa Lâm và Trương Thúy Hà, phần tình cảm này đáp lại trên người ba chị em gái.
"Mẹ."
Tiếng này coi như là thay nguyên thân kêu, Giản Lộ lại nhìn về phía mấy người khác:
"Chị cả, chị hai, chị ba, em đi đây."
"Đi đường cẩn thận"
"Sau này phải học nhiều chữ, để có thể viết thư về cho gia đình đó!"
"Có thời gian nhất định phải về đấy."
Giản Lộ gật đầu, xoay người đi ra cửa, nhìn thấy Vương Hà đang đứng ở ngoài cửa chờ mình.
"Lộ Lộ, đi thôi!"
Vương Hà và Giản Lộ cùng ngồi xe đi thị trấn, hôm nay Giản Lộ phải đi theo cả nhà Lương Hải Sinh ngồi xe lửa từ bảy giờ rưỡi sáng để đến nơi công tác ngoài đảo của Trình Tranh.
Đây là lần thứ hai Giản Lộ tới thị trấn, không nghĩ là phải rời khỏi nơi này, đi đến một nơi xa lạ.
Nhưng mà dù sao bây giờ cô cũng có thư giới thiệu của trưởng thôn, cũng có thể ra khỏi Đại đội sản xuất Hưng Dân, không cần ngày nào cũng lo lắng bị Giản Hoa Lâm tính kế.
"Trên đường đi có chuyện gì thì tìm vợ chồng Hải Sinh, hai người này đều là người tốt, đừng sợ làm phiền họ, sau này Trình Tranh sẽ trả ơn bọn họ cho"
Trên đường đi Vương Hà cứ dặn dò Giản Lộ mãi, bởi vì bà lo là Giản Lộ sẽ bị sợ hoặc lo lắng gì đó.
"Tới nơi thì gọi cho dì, gọi đến trưởng thôn."
"Con biết rồi ạ"
"Đây là một trăm đồng, con cầm đi."
Vương Hà tiết kiệm được không ít tiền, chủ yếu là mấy đứa con trai đứa nào cũng không chịu thua kém nhau, nhất là Trình Tranh, mỗi tháng đều gửi tiền cho bà, bà đều để giành lại.
Giản Lộ chỉ là một cô gái nhỏ, lại đồng ý ngồi xe lửa những mấy tiếng đồng hồ để gả cho con trai bà, phần tình nghĩa này bà phải nhớ cả đời.
"Con nhận đi, đến đó cái gì cũng phải dùng đến tiền."
"Dì à, tiền này con không lấy đâu ạ."
Giản Lộ cảm thấy dì Vương đã giúp mình rất nhiều, không nên nhận tiền của dì nữa.
"Bảo con nhận thì con cứ nhận đi, dù sao cũng là người một nhà, con khách sao như vậy làm gì." Vương Hà lo lắng con dâu không nhận, nói tiếp.
"Sau này con quán xuyến gia đình cũng vậy, tiền lương Trình Tranh đưa con con phải lấy, nó sống tốt hay không tốt con phải sắp xếp cho nó.'
Giản Lộ...
Giản Lộ bị ba chị lớn vây quanh, ba người mỗi người nói một chuyện, thỉnh thoảng còn cười sặc vài tiếng, chọc cho cô phải cười miết, lúc trước cô không có người thân, bây giờ lại có ba chị gái quan tâm, cảm giác thật tốt.
Hôm cô đi là một ngày đầy nắng, gió và tuyết đã ngừng, vừa mở cửa nhà ra, tuyết đọng trên những cành cây run run, nhao nhao rơi xuống, tuyết trắng giống như cát sỏi màu trắng, trang trí mùa đông phương bắc đơn điệu u ám.
Giản Hoa Lâm và người nhà họ Hà còn đang ở công xã, đến nay vẫn chưa được thả ra, Giản Lộ đi thoải mái.
Cô chỉ có một túi quần áo, chứa vài bộ quần áo ban đầu, ba cân thịt xông khói Vương Hà bảo cô mang theo, một bộ áo khoác ngắn tay màu đỏ mà bà làm cho cô, còn có thêm mười đồng do ba chị gom góp lại.
Ngược lại, Trương Thúy Hà chậm rãi mà nói chuyện với Giản Lộ.
Năm bà sinh xong Giản Lộ thì cơ thể không ổn, không có cách nào sinh con nữa, luôn có chút tức giận với đứa nhỏ này, ba đứa con gái trước ít nhiều cũng được bà yêu thương, chỉ có đứa con gái này, đứng trước mặt bà thôi cũng làm bà cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà hiện tại, đứa nhỏ này phải đi, hơn nữa là đi vào tận trong nam xa xôi, có lẽ sẽ lâu lắm mới về, bà lại sinh ra một chút cảm giác không rõ, trong lòng bà rối loạn, ấy thế mà, đứa con gái không được chào đón này cũng đã trưởng thành rồi.
Không dám nhìn nhiều, bà run rẩy lấy ra năm đồng nhét vào tay con gái, nói:
"Qua đó phải sống cho tốt".
Mọi chuyện đã thành ra thế này, có lẽ bà phải chấp nhận rằng bà đời này không có con trai.
Giản Lộ nắm chặt tiền, gật đầu, cũng không biết nguyên thân có cảm giác gì với hai người họ, khi còn bé là khát vọng được cha mẹ yêu thương, sau đó lần dần dần thất vọng.
Vương Hà đang chờ Giản Lộ ở bên ngoài, trong cửa là người nhà họ Giản, Trương Thúy Hà với ba người chị của Giản Lộ, Giản Lộ không có cảm xúc gì với hai vợ chồng Giản Hoa Lâm và Trương Thúy Hà, phần tình cảm này đáp lại trên người ba chị em gái.
"Mẹ."
Tiếng này coi như là thay nguyên thân kêu, Giản Lộ lại nhìn về phía mấy người khác:
"Chị cả, chị hai, chị ba, em đi đây."
"Đi đường cẩn thận"
"Sau này phải học nhiều chữ, để có thể viết thư về cho gia đình đó!"
"Có thời gian nhất định phải về đấy."
Giản Lộ gật đầu, xoay người đi ra cửa, nhìn thấy Vương Hà đang đứng ở ngoài cửa chờ mình.
"Lộ Lộ, đi thôi!"
Vương Hà và Giản Lộ cùng ngồi xe đi thị trấn, hôm nay Giản Lộ phải đi theo cả nhà Lương Hải Sinh ngồi xe lửa từ bảy giờ rưỡi sáng để đến nơi công tác ngoài đảo của Trình Tranh.
Đây là lần thứ hai Giản Lộ tới thị trấn, không nghĩ là phải rời khỏi nơi này, đi đến một nơi xa lạ.
Nhưng mà dù sao bây giờ cô cũng có thư giới thiệu của trưởng thôn, cũng có thể ra khỏi Đại đội sản xuất Hưng Dân, không cần ngày nào cũng lo lắng bị Giản Hoa Lâm tính kế.
"Trên đường đi có chuyện gì thì tìm vợ chồng Hải Sinh, hai người này đều là người tốt, đừng sợ làm phiền họ, sau này Trình Tranh sẽ trả ơn bọn họ cho"
Trên đường đi Vương Hà cứ dặn dò Giản Lộ mãi, bởi vì bà lo là Giản Lộ sẽ bị sợ hoặc lo lắng gì đó.
"Tới nơi thì gọi cho dì, gọi đến trưởng thôn."
"Con biết rồi ạ"
"Đây là một trăm đồng, con cầm đi."
Vương Hà tiết kiệm được không ít tiền, chủ yếu là mấy đứa con trai đứa nào cũng không chịu thua kém nhau, nhất là Trình Tranh, mỗi tháng đều gửi tiền cho bà, bà đều để giành lại.
Giản Lộ chỉ là một cô gái nhỏ, lại đồng ý ngồi xe lửa những mấy tiếng đồng hồ để gả cho con trai bà, phần tình nghĩa này bà phải nhớ cả đời.
"Con nhận đi, đến đó cái gì cũng phải dùng đến tiền."
"Dì à, tiền này con không lấy đâu ạ."
Giản Lộ cảm thấy dì Vương đã giúp mình rất nhiều, không nên nhận tiền của dì nữa.
"Bảo con nhận thì con cứ nhận đi, dù sao cũng là người một nhà, con khách sao như vậy làm gì." Vương Hà lo lắng con dâu không nhận, nói tiếp.
"Sau này con quán xuyến gia đình cũng vậy, tiền lương Trình Tranh đưa con con phải lấy, nó sống tốt hay không tốt con phải sắp xếp cho nó.'
Giản Lộ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.