Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Gả Cho Đại Lão Trong Niên Đại Văn
Chương 5:
Thứ Lộ
03/03/2024
Tô Nhân biết mình tới cầu che chở một năm rưỡi che chở, hy vọng an ổn vượt qua, thuận lợi thi tốt nghiệp trung học.
Về phần chuyện khác, đối tượng đính hôn của cô, cũng chính là nam chính đại lão trong sách Cố Thừa An, nghe nói là một người kiệt ngạo bất tuân, tính tình không tốt, hơn nữa ghét chuyện hôn nhân sắp đặt tới tận xương tủy, cô đây sẽ tránh xa.
"Thừa An!"
Chiếc xe con đang chạy đột nhiên dừng lại, Lưu Mậu Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi một thanh niên.
Thừa An à? Cố Thừa An?
Tô Nhân căng thẳng, chẳng lẽ gặp được đối tượng đính hôn của mình?
Cô ngẩng đầu nhìn theo, cửa sổ xe ngăn cản tầm mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có bảy tám thanh niên, không nhìn thấy từ phần cổ trở lên, mấy người đều đạp xe đạp dừng lại bên đường.
Lúc Tô Nhân đi học ở thị trấn từng đi nhờ xe đạp bạn học, xe cao nên đạp rất vất vả.
Nhưng người cầm đầu có đôi chân dài vừa vặn chống trên mặt đất, mang một đôi giày vải màu đen, giọng nói trầm thấp truyền đến mang theo chút tùy ý.
"Chú Lưu, lại đi làm việc cho ông nội cháu à?"
Lưu Mậu Nguyên thò đầu ra, nhìn xem cháu trai lão lãnh đạo cháu trai, đây là đứa cháu trai mà ông ấy yêu thương nhất và cũng cảm thấy đau đầu nhất, nghiêm túc nói.
"Đi đón một người, cháu biết là đón ai không?"
Người ngồi phía sau chính là người vợ tương lai của tiểu bá vương này.
Lưu Mậu Nguyên chưa từng nghĩ tới tiểu bá vương nghe cưới cô vợ sẽ phản ứng thế nào, cảm thấy sẽ có chút thú vị.
Từ mười chín tuổi chú Lưu đã đi theo lão lãnh đạo, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, nói là người nhà Cố gia cũng không quá, ông nhìn tiểu bá vương Cố Thừa An này lớn lên.
Đứa nhỏ dáng dấp cao lớn, là người thông minh, nhưng mà không làm cho người ta bớt lo.
Cố Thừa An nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy một thân áo xám ngồi ở ghế sau.
"Không có quan hệ với con, lười quản."
Cố Thừa An ngẩng đầu nhìn mặt trời, chào hỏi anh em bên cạnh.
"Đi thôi đi thôi, đừng lề mề. Chú Lưu, con đi trước đây."
Lưu Mậu Nguyên còn chưa công bố mà tiểu bá vương đã nhanh chóng đạp xe đi mất, một đám người trẻ tuổi ồn ào rời khỏi.
Tô Nhân yên tĩnh ngồi ở ghế sau, nghe được lời của Cố Thừa An mà thở phào nhẹ nhõm, nghe nói tính tình người này không tốt lắm.
Bất quá vừa rồi nhìn một đám người mặc quân trang màu xanh lá đạp xe trong gió, cô thấy người nơi này thật sự khác quê mình, đại đội ở quê chỉ có một chiếc xe đạp, các cán bộ muốn dùng còn phải thay phiên nhau.
"Đồng chí Tô Nhân, Thừa An còn không biết cô tới, cậu ấy...... Bận rộn làm chính sự, chờ cậu ấy trở về hai người có thể gặp mặt. "
Lưu Mậu Nguyên giải thích một câu, dù sao đây là cháu dâu lão lãnh đạo chọn, chuyện ván đã đóng thuyền.
Về phần chuyện khác, đối tượng đính hôn của cô, cũng chính là nam chính đại lão trong sách Cố Thừa An, nghe nói là một người kiệt ngạo bất tuân, tính tình không tốt, hơn nữa ghét chuyện hôn nhân sắp đặt tới tận xương tủy, cô đây sẽ tránh xa.
"Thừa An!"
Chiếc xe con đang chạy đột nhiên dừng lại, Lưu Mậu Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi một thanh niên.
Thừa An à? Cố Thừa An?
Tô Nhân căng thẳng, chẳng lẽ gặp được đối tượng đính hôn của mình?
Cô ngẩng đầu nhìn theo, cửa sổ xe ngăn cản tầm mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy bên ngoài có bảy tám thanh niên, không nhìn thấy từ phần cổ trở lên, mấy người đều đạp xe đạp dừng lại bên đường.
Lúc Tô Nhân đi học ở thị trấn từng đi nhờ xe đạp bạn học, xe cao nên đạp rất vất vả.
Nhưng người cầm đầu có đôi chân dài vừa vặn chống trên mặt đất, mang một đôi giày vải màu đen, giọng nói trầm thấp truyền đến mang theo chút tùy ý.
"Chú Lưu, lại đi làm việc cho ông nội cháu à?"
Lưu Mậu Nguyên thò đầu ra, nhìn xem cháu trai lão lãnh đạo cháu trai, đây là đứa cháu trai mà ông ấy yêu thương nhất và cũng cảm thấy đau đầu nhất, nghiêm túc nói.
"Đi đón một người, cháu biết là đón ai không?"
Người ngồi phía sau chính là người vợ tương lai của tiểu bá vương này.
Lưu Mậu Nguyên chưa từng nghĩ tới tiểu bá vương nghe cưới cô vợ sẽ phản ứng thế nào, cảm thấy sẽ có chút thú vị.
Từ mười chín tuổi chú Lưu đã đi theo lão lãnh đạo, đến bây giờ đã hơn hai mươi năm, nói là người nhà Cố gia cũng không quá, ông nhìn tiểu bá vương Cố Thừa An này lớn lên.
Đứa nhỏ dáng dấp cao lớn, là người thông minh, nhưng mà không làm cho người ta bớt lo.
Cố Thừa An nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy một thân áo xám ngồi ở ghế sau.
"Không có quan hệ với con, lười quản."
Cố Thừa An ngẩng đầu nhìn mặt trời, chào hỏi anh em bên cạnh.
"Đi thôi đi thôi, đừng lề mề. Chú Lưu, con đi trước đây."
Lưu Mậu Nguyên còn chưa công bố mà tiểu bá vương đã nhanh chóng đạp xe đi mất, một đám người trẻ tuổi ồn ào rời khỏi.
Tô Nhân yên tĩnh ngồi ở ghế sau, nghe được lời của Cố Thừa An mà thở phào nhẹ nhõm, nghe nói tính tình người này không tốt lắm.
Bất quá vừa rồi nhìn một đám người mặc quân trang màu xanh lá đạp xe trong gió, cô thấy người nơi này thật sự khác quê mình, đại đội ở quê chỉ có một chiếc xe đạp, các cán bộ muốn dùng còn phải thay phiên nhau.
"Đồng chí Tô Nhân, Thừa An còn không biết cô tới, cậu ấy...... Bận rộn làm chính sự, chờ cậu ấy trở về hai người có thể gặp mặt. "
Lưu Mậu Nguyên giải thích một câu, dù sao đây là cháu dâu lão lãnh đạo chọn, chuyện ván đã đóng thuyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.