Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Chương 45: Làm Sao Xứng
Tửu Tranh
31/01/2023
“Sao hả? Thấy có lỗi với tôi à? Vậy thì làm việc giúp tôi để bồi thường nhé?” Thịnh Ngọc Châu cười hì hì nhìn anh, nhẹ nhàng đưa ra yêu cầu.
Trước ánh nhìn tinh ranh cổ quái, và nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ này, trong lòng Lục Dữ lại sinh ra dã vọng không nên có, vì sao? Vì sao cô ấy luôn đến gần mình? Càng lúc dã vọng trong lòng càng bốc lên mãnh liệt, giống như dã thú sắp không thể giam cầm chuẩn bị phá xác mà ra.
“Lục Dữ, nửa con thỏ anh ăn của tôi, cũng phải một hai cân nhỉ?” Thấy Lục Dữ không nói lời nào, Thịnh Ngọc Châu còn tưởng rằng con người anh trầm mặc ít lời, cô không nghĩ nhiều nữa, lại dời đề tài, chuyển sang vấn đề khác.
Nhắc tới đề tài này, nét mặt Lục Dữ hơi cổ quái và có chút vi diệu, nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu.
Thấy Lục Dữ gật đầu không phủ nhận, nụ cười xinh đẹp lộng lẫy của Thịnh Ngọc Châu lại nở rộ, chói mù mắt Lục Dữ.
“Anh mới chỉ làm việc giúp tôi mấy buổi sáng, tôi mệt quá…” Thịnh Ngọc Châu cười như hoa nhìn Lục Dữ, rõ ràng muốn Lục Dữ tiếp tục làm việc giúp mình.
“Không tốt cho thanh danh của cô.” Không phải Lục Dữ muốn từ chối, chỉ là nghĩ sẽ có hại cho thanh danh của Thịnh Ngọc Châu, sợ bị người ta đồn đãi vớ vẩn.
Thật ra bản thân anh không sợ, chỉ lo lắng cô gái trước mắt không tiếp thu nổi. Miệng lưỡi người trong thôn khó nghe đến mức nào, anh đã từng tự mình nếm trải.
“Còn lâu tôi mới sợ.” Đồng chí Thịnh Ngọc Châu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu cảm nghiêm túc, dù bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thì thế nào? Đến lúc cô thi đỗ đại học…
A, đúng rồi, trong khoảng thời gian này vì phải làm việc, quá bận quá mệt, căn bản cô không còn tâm trạng nào đọc sách…
Không xong!
Vậy cô còn cơ hội thi đỗ đại học không?
Rất rõ ràng, nếu cô vẫn luôn sa đọa như vậy, đừng nói là thi đỗ đại học, khả năng cô sẽ phải vĩnh viễn cắm rễ ở nông thôn này. Cô không chịu nổi cuộc sống khổ cực ấy.
Lục Dữ không biết suy nghĩ trong lòng Thịnh Ngọc Châu lúc này, chỉ nghe vào một câu “Còn lâu tôi mới sợ”, khiến anh chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô vài lần.
“Lục Dữ, có phải anh muốn lười biếng hay không?” Thịnh Ngọc Châu híp mắt đến gần, ánh mắt nghi ngờ quét khắp người Lục Dữ.
Cô đột nhiên nghiêng tới, khuôn mặt diễm lệ tuyệt sắc phóng đại hiện ra ngay trước mắt Lục Dữ, khiến Lục Dữ lui về phía sau vài bước: “Không phải.”
“Thật không?” Còn chưa đợi Lục Dữ trả lời, Thịnh Ngọc Châu đã tự đưa ra kết luận: “Vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé!”
Sau đó cô móc ra hai viên kẹo cuối cùng từ trong túi áo, mạnh mẽ nhét vào tay Lục Dữ: “Thứ này tôi cho em trai anh, không cho nói không cần!”
Suy nghĩ thật trong lòng: Tôi đã hối lộ anh rồi, anh phải cố gắng làm việc giúp tôi đấy nhé, biết chưa?
Giây tiếp theo, cô kéo theo cái cuốc dày nặng kia, nhanh chóng chạy mất, không cho anh có cơ hội từ chối.
Lục Dữ nhìn theo bóng dáng chạy trốn của Thịnh Ngọc Châu, lại cúi đầu, nhìn lướt qua hai viên kẹo trong lòng bàn tay mình, là kẹo có giấy gói bên ngoài, giống viên kẹo lần trước Lục Thu Hạo mang về như đúc.
Trên tay còn lưu lại cảm xúc Thịnh Ngọc Châu vừa mới chạm vào, khác với đôi tay thô ráp của anh, tay cô vừa trắng vừa mịn màng, nhìn qua là biết được nuông chiều từ bé…
Người như anh làm sao xứng…
……
Phía bên này, đầu tiên Thịnh Ngọc Châu mang cuốc đến kho hàng trả lại, thấy Thịnh Ngọc Châu đến muộn như vậy, sắc mặt nhân viên ghi công điểm không tốt lắm, nhưng biết cô làm việc tương đối chậm, chỉ có thể thở dài.
“Lần sau nhớ đến sớm chút.” Nếu không phải vì chờ Thịnh Ngọc Châu, cô ấy đã có thể tan làm về nhà rồi.
“Ừ.” Biết lỗi sai thuộc về mình, Thịnh Ngọc Châu không hề để ý đến người trước mặt có thái độ không tốt, ngược lại cười hì hì chào tạm biệt đối phương.
Nhân viên ghi công điểm là con gái nhà bí thư chi bộ, tên Triệu Điệp Hoa, vẻ ngoài bình thường, không tính đẹp cũng không coi là xấu.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Thịnh Ngọc Châu nở nụ cười với mình, giống muôn đóa hoa hồng nở rộ, tuy rằng cùng là con gái, mặt Triệu Điệp Hoa vẫn đỏ lên.
Cô ấy… Cô ấy đẹp thật đấy.
“Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, hay là về cùng nhau nhé.” Thịnh Ngọc Châu đang định đi, lại nghĩ tới vì chờ mình cô gái nhỏ nhà người ta mới về muộn như vậy, nếu mình cứ thế ra về không để ý tới, hình như không được tốt cho lắm.
“Ách… Được.” Trước kia không phải Triệu Điệp Hoa không muốn bắt chuyện với Thịnh Ngọc Châu, chỉ là khi đó cô kiêu ngạo, dáng vẻ cao cao tại thượng giống như khinh thường đám nhà quê bọn họ, bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là cảm giác của mình.
Nhìn đối phương cười hì hì, tràn đầy thiện ý, còn rất hoạt bát, nói chuyện cũng dễ nghe, hiểu rộng biết nhiều… Nhất thời, Triệu Điệp Hoa phát hiện ra, đồng chí Thịnh Ngọc Châu thật sự rất lợi hại, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác sùng bái, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đến đường rẽ trong thôn mới vẫy tay tạm biệt nhau.
Triệu Điệp Hoa mang gương mặt tươi cười về nhà, nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, vợ bí thư chi bộ rất kinh ngạc: “A, hôm nay về muộn như vậy, thế mà không nổi giận, cũng không buồn bực? Hiếm thấy nha…”
Cô con gái này được chồng bà nuông chiều từ bé, tính tình không tốt lắm, nếu không phải bà ấy khéo léo, tính xấu ấy đã sớm bị người ta nói ra nói vào, mọi người đều biết rồi.
“Không có gì.” Triệu Điệp Hoa cười vui vẻ, kéo tay mẹ mình: “Mẹ, hôm nay con nói chuyện với thanh niên trí thức Thịnh, thật ra cô ấy không xấu chút nào, còn khá hợp nhau.”
“Gì cơ? Con nói chuyện với thanh niên trí thức Thịnh? Cô ấy nói gì? Không bắt nạt con chứ?” Thanh niên trí thức Thịnh kia, bà ấy không tiếp xúc nhiều, chỉ nghe người khác nói, hình như không phải người đứng đắn gì.
Nhà bà ấy cũng có con trai, bà ấy cũng phải nghiêm túc trông chừng mới giữ được, không bị thanh niên trí thức Thịnh câu mất hồn.
“Sao có thể, người ta hiểu rộng biết nhiều, nói chuyện thú vị, không biết chúng con nói chuyện vui vẻ cỡ nào đâu.” Tâm trạng của Triệu Điệp Hoa không tồi, nhiều lời vài câu.
“Con đó, phải để ý một chút, đừng để bị người ta lừa gạt cũng không biết.”
“Mẹ, không có chuyện ấy đâu, con gái mẹ thông minh lắm!” Triệu Điệp Hoa phản bác, cô ấy thông minh như vậy, sao có thể bị người ta lừa gạt?
Trước ánh nhìn tinh ranh cổ quái, và nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ này, trong lòng Lục Dữ lại sinh ra dã vọng không nên có, vì sao? Vì sao cô ấy luôn đến gần mình? Càng lúc dã vọng trong lòng càng bốc lên mãnh liệt, giống như dã thú sắp không thể giam cầm chuẩn bị phá xác mà ra.
“Lục Dữ, nửa con thỏ anh ăn của tôi, cũng phải một hai cân nhỉ?” Thấy Lục Dữ không nói lời nào, Thịnh Ngọc Châu còn tưởng rằng con người anh trầm mặc ít lời, cô không nghĩ nhiều nữa, lại dời đề tài, chuyển sang vấn đề khác.
Nhắc tới đề tài này, nét mặt Lục Dữ hơi cổ quái và có chút vi diệu, nhưng anh không nói gì, chỉ gật đầu.
Thấy Lục Dữ gật đầu không phủ nhận, nụ cười xinh đẹp lộng lẫy của Thịnh Ngọc Châu lại nở rộ, chói mù mắt Lục Dữ.
“Anh mới chỉ làm việc giúp tôi mấy buổi sáng, tôi mệt quá…” Thịnh Ngọc Châu cười như hoa nhìn Lục Dữ, rõ ràng muốn Lục Dữ tiếp tục làm việc giúp mình.
“Không tốt cho thanh danh của cô.” Không phải Lục Dữ muốn từ chối, chỉ là nghĩ sẽ có hại cho thanh danh của Thịnh Ngọc Châu, sợ bị người ta đồn đãi vớ vẩn.
Thật ra bản thân anh không sợ, chỉ lo lắng cô gái trước mắt không tiếp thu nổi. Miệng lưỡi người trong thôn khó nghe đến mức nào, anh đã từng tự mình nếm trải.
“Còn lâu tôi mới sợ.” Đồng chí Thịnh Ngọc Châu kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, biểu cảm nghiêm túc, dù bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ thì thế nào? Đến lúc cô thi đỗ đại học…
A, đúng rồi, trong khoảng thời gian này vì phải làm việc, quá bận quá mệt, căn bản cô không còn tâm trạng nào đọc sách…
Không xong!
Vậy cô còn cơ hội thi đỗ đại học không?
Rất rõ ràng, nếu cô vẫn luôn sa đọa như vậy, đừng nói là thi đỗ đại học, khả năng cô sẽ phải vĩnh viễn cắm rễ ở nông thôn này. Cô không chịu nổi cuộc sống khổ cực ấy.
Lục Dữ không biết suy nghĩ trong lòng Thịnh Ngọc Châu lúc này, chỉ nghe vào một câu “Còn lâu tôi mới sợ”, khiến anh chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô vài lần.
“Lục Dữ, có phải anh muốn lười biếng hay không?” Thịnh Ngọc Châu híp mắt đến gần, ánh mắt nghi ngờ quét khắp người Lục Dữ.
Cô đột nhiên nghiêng tới, khuôn mặt diễm lệ tuyệt sắc phóng đại hiện ra ngay trước mắt Lục Dữ, khiến Lục Dữ lui về phía sau vài bước: “Không phải.”
“Thật không?” Còn chưa đợi Lục Dữ trả lời, Thịnh Ngọc Châu đã tự đưa ra kết luận: “Vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé!”
Sau đó cô móc ra hai viên kẹo cuối cùng từ trong túi áo, mạnh mẽ nhét vào tay Lục Dữ: “Thứ này tôi cho em trai anh, không cho nói không cần!”
Suy nghĩ thật trong lòng: Tôi đã hối lộ anh rồi, anh phải cố gắng làm việc giúp tôi đấy nhé, biết chưa?
Giây tiếp theo, cô kéo theo cái cuốc dày nặng kia, nhanh chóng chạy mất, không cho anh có cơ hội từ chối.
Lục Dữ nhìn theo bóng dáng chạy trốn của Thịnh Ngọc Châu, lại cúi đầu, nhìn lướt qua hai viên kẹo trong lòng bàn tay mình, là kẹo có giấy gói bên ngoài, giống viên kẹo lần trước Lục Thu Hạo mang về như đúc.
Trên tay còn lưu lại cảm xúc Thịnh Ngọc Châu vừa mới chạm vào, khác với đôi tay thô ráp của anh, tay cô vừa trắng vừa mịn màng, nhìn qua là biết được nuông chiều từ bé…
Người như anh làm sao xứng…
……
Phía bên này, đầu tiên Thịnh Ngọc Châu mang cuốc đến kho hàng trả lại, thấy Thịnh Ngọc Châu đến muộn như vậy, sắc mặt nhân viên ghi công điểm không tốt lắm, nhưng biết cô làm việc tương đối chậm, chỉ có thể thở dài.
“Lần sau nhớ đến sớm chút.” Nếu không phải vì chờ Thịnh Ngọc Châu, cô ấy đã có thể tan làm về nhà rồi.
“Ừ.” Biết lỗi sai thuộc về mình, Thịnh Ngọc Châu không hề để ý đến người trước mặt có thái độ không tốt, ngược lại cười hì hì chào tạm biệt đối phương.
Nhân viên ghi công điểm là con gái nhà bí thư chi bộ, tên Triệu Điệp Hoa, vẻ ngoài bình thường, không tính đẹp cũng không coi là xấu.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Thịnh Ngọc Châu nở nụ cười với mình, giống muôn đóa hoa hồng nở rộ, tuy rằng cùng là con gái, mặt Triệu Điệp Hoa vẫn đỏ lên.
Cô ấy… Cô ấy đẹp thật đấy.
“Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, hay là về cùng nhau nhé.” Thịnh Ngọc Châu đang định đi, lại nghĩ tới vì chờ mình cô gái nhỏ nhà người ta mới về muộn như vậy, nếu mình cứ thế ra về không để ý tới, hình như không được tốt cho lắm.
“Ách… Được.” Trước kia không phải Triệu Điệp Hoa không muốn bắt chuyện với Thịnh Ngọc Châu, chỉ là khi đó cô kiêu ngạo, dáng vẻ cao cao tại thượng giống như khinh thường đám nhà quê bọn họ, bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ là cảm giác của mình.
Nhìn đối phương cười hì hì, tràn đầy thiện ý, còn rất hoạt bát, nói chuyện cũng dễ nghe, hiểu rộng biết nhiều… Nhất thời, Triệu Điệp Hoa phát hiện ra, đồng chí Thịnh Ngọc Châu thật sự rất lợi hại, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác sùng bái, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đến đường rẽ trong thôn mới vẫy tay tạm biệt nhau.
Triệu Điệp Hoa mang gương mặt tươi cười về nhà, nhìn thấy con gái vui vẻ như vậy, vợ bí thư chi bộ rất kinh ngạc: “A, hôm nay về muộn như vậy, thế mà không nổi giận, cũng không buồn bực? Hiếm thấy nha…”
Cô con gái này được chồng bà nuông chiều từ bé, tính tình không tốt lắm, nếu không phải bà ấy khéo léo, tính xấu ấy đã sớm bị người ta nói ra nói vào, mọi người đều biết rồi.
“Không có gì.” Triệu Điệp Hoa cười vui vẻ, kéo tay mẹ mình: “Mẹ, hôm nay con nói chuyện với thanh niên trí thức Thịnh, thật ra cô ấy không xấu chút nào, còn khá hợp nhau.”
“Gì cơ? Con nói chuyện với thanh niên trí thức Thịnh? Cô ấy nói gì? Không bắt nạt con chứ?” Thanh niên trí thức Thịnh kia, bà ấy không tiếp xúc nhiều, chỉ nghe người khác nói, hình như không phải người đứng đắn gì.
Nhà bà ấy cũng có con trai, bà ấy cũng phải nghiêm túc trông chừng mới giữ được, không bị thanh niên trí thức Thịnh câu mất hồn.
“Sao có thể, người ta hiểu rộng biết nhiều, nói chuyện thú vị, không biết chúng con nói chuyện vui vẻ cỡ nào đâu.” Tâm trạng của Triệu Điệp Hoa không tồi, nhiều lời vài câu.
“Con đó, phải để ý một chút, đừng để bị người ta lừa gạt cũng không biết.”
“Mẹ, không có chuyện ấy đâu, con gái mẹ thông minh lắm!” Triệu Điệp Hoa phản bác, cô ấy thông minh như vậy, sao có thể bị người ta lừa gạt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.