Thập Niên 70 - Mỹ Nhân Nũng Nịu Trong Niên Đại Văn
Chương 47: Vì Yêu Sinh Hận
Tửu Tranh
31/01/2023
Nhìn theo bóng dáng rời đi của Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu lạnh lùng hừ một tiếng. Bây giờ cô có chút cảm khác, vì sao năm đó mình không đi học Tae Kwon Do hay môn võ nào đó, nếu không bây giờ có thể tẩn cho mấy người này một trận rồi.
Đúng là khiến người ta cảm thấy thèm đòn mà!
……
Lê Thừa Du vừa ra khỏi cửa chưa lâu, Giang Quả Nhi bị đưa đến chỗ thầy thuốc trong thôn khám qua, đã được người ta đưa về khu tập thể.
Nhìn Giang Quả Nhi khập khiễng, chân bị băng bó thật dày… Thịnh Ngọc Châu chỉ liếc mắt một cái, đáng tiếc, bị thương quá nhẹ!
Loại con gái ác độc như vậy, nên có kết cục giống nguyên chủ mới đúng!
Lúc này, Giang Quả Nhi vừa mới trở về khu tập thể, người bên cạnh đều hỏi han ân cần giống người làm hỏi han bà chủ.
Thịnh Ngọc Châu không quản nhiều như vậy, mà quay sang hỏi những người khác: “Thanh niên trí thức Giang đã về rồi, nên ăn cơm……”
“Thanh niên trí thức Thịnh, con người cô cũng quá vô tình rồi? Quả Nhi bị thương, cô không hỏi han một câu, chỉ nghĩ tới cơm thôi à?’ Trần Xuân Hoa vô cùng bất mãn với Thịnh Ngọc Châu, tức giận chất vấn.
“Cô hỏi các đồng chí khác trong khu tập thể xem, lúc này đã là giờ nào rồi? Vì thanh niên trí thức Giang, chúng tôi chịu đói đến bây giờ, thanh niên trí thức Giang về rồi chúng tôi vẫn chưa thể ăn cơm sao? Ngay mai cô ta bị thương có thể xin nghỉ, chúng tôi vẫn phải ra đồng làm việc đó!”
Giọng nói mềm mại của Thịnh Ngọc Châu đầy châm chọc mỉa mai, bây giờ Thịnh Ngọc Châu đã hiểu được, mình nhường nhịn thế nào cũng sẽ không có tác dụng, ngược lại sẽ chỉ khiến bản thân bị khinh bỉ.
Thả bay bản thân thật sự rất vui, so với bị người khác khinh bỉ, chủ động khinh bỉ người khác vẫn tốt hơn!
Giang Quả Nhi dịu dàng hiền lành, đứng trước đồ ăn và việc nhà nông đều không đáng nhắc tới, căn bản cũng không đáng để những người khác buông bỏ vì cô ta.
Cho nên, sau khi Thịnh Ngọc Châu nói ra câu đó, có mấy thanh niên trí thức gật đầu tán đồng: “Đúng thế, bây giờ sắc trời cũng tối rồi.”
Dù có nến thật, nhưng vẫn sẽ cảm thấy tối, không bằng ban ngày được.
“Đều do tôi, mọi người đừng cãi nhau nữa, ăn cơm trước đi, mọi người vất vả rồi.” Giang Quả Nhi cũng sẽ không để người khác bắt được nhược điểm của mình, cô ta vội vàng mở miệng trấn an hai bên.
Câu cuối cùng kia là nói với mấy người đưa cô ta tới phòng khám nhỏ.
“Xin lỗi các vị……” Giang Quả Nhi đặt mình ở vị trí thật sự thấp, vì thanh danh của bản thân, cô ta không giống Thịnh Ngọc Châu, muốn thứ gì đều phải tự mình mưu tính.
Lời xin lỗi của Giang Quả Nhi đúng là rất hữu dụng, cuối cùng những người khác đều không trách tội cô ta.
Còn Lê Thừa Du, có thể vì vừa rồi bị Thịnh Ngọc Châu mắng một trận, trong lòng tự nhiên có cảm giác áy náy và chột dạ, vô cùng quan tâm hỏi thăm: “Đồng chí Giang, sao cô lại không cẩn thận như vậy?”
“Khả năng, vì lúc ấy quá mệt mỏi, không chú ý tới……” Giang Quả Nhi định nói hình như có người dùng đá ném mình, nhưng lại cảm thấy không có khả năng đó. Hiện giờ không phải thời cổ đại, nơi này còn là nong thôn, lấy đâu ra nội lực gì đó?
“Sau này cẩn thận chút…” Lê Thừa Du nhẹ nhàng quan tâm, cũng không biết là cố ý chọc giận Thịnh Ngọc Châu hay không, mà hỏi han Giang Quả Nhi ân cần hơn người khác rất nhiều.
Khác với dáng vẻ nội liễm trong quá khứ, được Lê Thừa Du quan tâm như vậy, Giang Quả Nhi có chút kinh ngạc, vì thế… Bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút ngọt ngấy.
Những người khác nhìn qua, đều nhíu mày. Nơi này là khu tập thể thanh niên trí thức, không phải nhà bọn họ, muốn anh anh em em thì đóng cửa lại, hoặc tới rừng cây nhỏ mà tán tỉnh nhau.
Đồi phong bại tục!
Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi đều không thèm để ý, Lê Thừa Du một hai phải diễn phim tình cảm trước mặt Thịnh Ngọc Châu, cho cô tức chết. Trước kia nể tình cô là em gái nhà bên, anh ta mới thu liễm đôi chút, bây giờ thì…
Còn Giang Quả Nhi lại cho rằng hiện tại Lê Thừa Du đã thích mình rồi, nên vừa tự đắc, vừa muốn thêm chút lửa giữ chặt lấy Lê Thừa Du.
“Được rồi được rồi, hai người muốn tán tỉnh nhau thì đi chỗ khác, chúng tôi đều ở đây đấy nhé! Có biết liêm sỉ là gì không?” Cao Á Dương không nhìn nổi nữa, giọng đàn ông cũng không nhỏ, trực tiếp mở miệng tách hai người ra.
Bị Cao Á Dương nói như vậy, Lê Thừa Du lại nhớ tới hình ảnh trước đó bị Thịnh Ngọc Châu châm chọc, anh ta mím môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, đương nhiên cũng thu liễm lại.
Còn Giang Quả Nhi thì ngượng ngùng cười, không nói gì nữa, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được tình ý giữa hai bên.
Đúng là…… Cay đôi mắt.
Thịnh Ngọc Châu cười nhạo một tiếng, cố gắng ăn cơm, thời gian ăn cơm, không tích cực ăn uống, tư tưởng có vấn đề! Đương nhiên, ăn cháo cũng như nhau.
Cô càng không để ý tới ánh mắt khoe khoang của Giang Quả Nhi thổi qua, giống như liếc mắt đưa tình cho người mù xem, Giang Quả Nhi lại cho rằng Thịnh Ngọc Châu giả vờ không thèm để ý, thật ra trong lòng đang khóc hu hu rồi.
……
Ngày hôm sau, Giang Quả Nhi bị thương, được thanh niên trí thức có quan hệ tốt trong khu tập thể khuyên can, ở nhà nghỉ ngơi tử tế, để tỏ vẻ không cô phụ ý tốt của bọn họ, cô ta nói cơm trưa và cơm chiều hôm đó cứ giao cho cô ta.
Liễu Thải phụ trách nấu cơm hôm đó lập tức không vui: “Vậy việc hôm nay tính cho ai? Tôi đã nấu bữa sáng đó!”
“Vẫn tính cho cô, mọi người làm việc đều vất vả rồi, tôi không có gì có thể giúp đỡ mọi người, cũng để cảm ơn hôm qua mọi người đã đưa tôi tới phòng khám.”
Giang Quả Nhi không so đo với cô ta chuyện này.
Tuy rằng biết Liễu Thải cố ý, nhưng cô ta vẫn dùng thái độ dịu dàng. Mấy lời nói ra, lại lần nữa tạo được ấn tượng tốt với thanh niên trí thức khác.
Ngay khi bọn họ ăn xong chuẩn bị ra ngoài, cậu thanh niên tên Triệu Kiến Quốc hôm qua làm việc gần đó đỡ Giang Quả Nhi đến phòng khám nhỏ xuất hiện.
“Thanh niên trí thức Giang.” Triệu Kiến Quốc há miệng cười vô cùng hàm hậu: “Chân cô đỡ chút nào chưa?”
Giang Quả Nhi hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi dáng vẻ kinh ngạc ấy, hé môi cười thân thiện: “Cũng đỡ rồi, cám ơn anh hôm qua đã giúp đỡ.”
Triệu Kiến Quốc được cảm ơn ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đưa hai quả đào dại mình mang đến cho Giang Quả Nhi: “Cho cô, bồi bổ sức khỏe.”
Giang Quả Nhi:……
Thanh niên trí thức khác:…
Quả đào có thể bồi bổ sức khỏe?
Ha ha ha ha……
Hình như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Thịnh Ngọc Châu lơ đãng quét về phía hai người bọn họ, a…Thì ra là thế!
Đúng là khiến người ta cảm thấy thèm đòn mà!
……
Lê Thừa Du vừa ra khỏi cửa chưa lâu, Giang Quả Nhi bị đưa đến chỗ thầy thuốc trong thôn khám qua, đã được người ta đưa về khu tập thể.
Nhìn Giang Quả Nhi khập khiễng, chân bị băng bó thật dày… Thịnh Ngọc Châu chỉ liếc mắt một cái, đáng tiếc, bị thương quá nhẹ!
Loại con gái ác độc như vậy, nên có kết cục giống nguyên chủ mới đúng!
Lúc này, Giang Quả Nhi vừa mới trở về khu tập thể, người bên cạnh đều hỏi han ân cần giống người làm hỏi han bà chủ.
Thịnh Ngọc Châu không quản nhiều như vậy, mà quay sang hỏi những người khác: “Thanh niên trí thức Giang đã về rồi, nên ăn cơm……”
“Thanh niên trí thức Thịnh, con người cô cũng quá vô tình rồi? Quả Nhi bị thương, cô không hỏi han một câu, chỉ nghĩ tới cơm thôi à?’ Trần Xuân Hoa vô cùng bất mãn với Thịnh Ngọc Châu, tức giận chất vấn.
“Cô hỏi các đồng chí khác trong khu tập thể xem, lúc này đã là giờ nào rồi? Vì thanh niên trí thức Giang, chúng tôi chịu đói đến bây giờ, thanh niên trí thức Giang về rồi chúng tôi vẫn chưa thể ăn cơm sao? Ngay mai cô ta bị thương có thể xin nghỉ, chúng tôi vẫn phải ra đồng làm việc đó!”
Giọng nói mềm mại của Thịnh Ngọc Châu đầy châm chọc mỉa mai, bây giờ Thịnh Ngọc Châu đã hiểu được, mình nhường nhịn thế nào cũng sẽ không có tác dụng, ngược lại sẽ chỉ khiến bản thân bị khinh bỉ.
Thả bay bản thân thật sự rất vui, so với bị người khác khinh bỉ, chủ động khinh bỉ người khác vẫn tốt hơn!
Giang Quả Nhi dịu dàng hiền lành, đứng trước đồ ăn và việc nhà nông đều không đáng nhắc tới, căn bản cũng không đáng để những người khác buông bỏ vì cô ta.
Cho nên, sau khi Thịnh Ngọc Châu nói ra câu đó, có mấy thanh niên trí thức gật đầu tán đồng: “Đúng thế, bây giờ sắc trời cũng tối rồi.”
Dù có nến thật, nhưng vẫn sẽ cảm thấy tối, không bằng ban ngày được.
“Đều do tôi, mọi người đừng cãi nhau nữa, ăn cơm trước đi, mọi người vất vả rồi.” Giang Quả Nhi cũng sẽ không để người khác bắt được nhược điểm của mình, cô ta vội vàng mở miệng trấn an hai bên.
Câu cuối cùng kia là nói với mấy người đưa cô ta tới phòng khám nhỏ.
“Xin lỗi các vị……” Giang Quả Nhi đặt mình ở vị trí thật sự thấp, vì thanh danh của bản thân, cô ta không giống Thịnh Ngọc Châu, muốn thứ gì đều phải tự mình mưu tính.
Lời xin lỗi của Giang Quả Nhi đúng là rất hữu dụng, cuối cùng những người khác đều không trách tội cô ta.
Còn Lê Thừa Du, có thể vì vừa rồi bị Thịnh Ngọc Châu mắng một trận, trong lòng tự nhiên có cảm giác áy náy và chột dạ, vô cùng quan tâm hỏi thăm: “Đồng chí Giang, sao cô lại không cẩn thận như vậy?”
“Khả năng, vì lúc ấy quá mệt mỏi, không chú ý tới……” Giang Quả Nhi định nói hình như có người dùng đá ném mình, nhưng lại cảm thấy không có khả năng đó. Hiện giờ không phải thời cổ đại, nơi này còn là nong thôn, lấy đâu ra nội lực gì đó?
“Sau này cẩn thận chút…” Lê Thừa Du nhẹ nhàng quan tâm, cũng không biết là cố ý chọc giận Thịnh Ngọc Châu hay không, mà hỏi han Giang Quả Nhi ân cần hơn người khác rất nhiều.
Khác với dáng vẻ nội liễm trong quá khứ, được Lê Thừa Du quan tâm như vậy, Giang Quả Nhi có chút kinh ngạc, vì thế… Bầu không khí giữa hai người đột nhiên có chút ngọt ngấy.
Những người khác nhìn qua, đều nhíu mày. Nơi này là khu tập thể thanh niên trí thức, không phải nhà bọn họ, muốn anh anh em em thì đóng cửa lại, hoặc tới rừng cây nhỏ mà tán tỉnh nhau.
Đồi phong bại tục!
Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi đều không thèm để ý, Lê Thừa Du một hai phải diễn phim tình cảm trước mặt Thịnh Ngọc Châu, cho cô tức chết. Trước kia nể tình cô là em gái nhà bên, anh ta mới thu liễm đôi chút, bây giờ thì…
Còn Giang Quả Nhi lại cho rằng hiện tại Lê Thừa Du đã thích mình rồi, nên vừa tự đắc, vừa muốn thêm chút lửa giữ chặt lấy Lê Thừa Du.
“Được rồi được rồi, hai người muốn tán tỉnh nhau thì đi chỗ khác, chúng tôi đều ở đây đấy nhé! Có biết liêm sỉ là gì không?” Cao Á Dương không nhìn nổi nữa, giọng đàn ông cũng không nhỏ, trực tiếp mở miệng tách hai người ra.
Bị Cao Á Dương nói như vậy, Lê Thừa Du lại nhớ tới hình ảnh trước đó bị Thịnh Ngọc Châu châm chọc, anh ta mím môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên, đương nhiên cũng thu liễm lại.
Còn Giang Quả Nhi thì ngượng ngùng cười, không nói gì nữa, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được tình ý giữa hai bên.
Đúng là…… Cay đôi mắt.
Thịnh Ngọc Châu cười nhạo một tiếng, cố gắng ăn cơm, thời gian ăn cơm, không tích cực ăn uống, tư tưởng có vấn đề! Đương nhiên, ăn cháo cũng như nhau.
Cô càng không để ý tới ánh mắt khoe khoang của Giang Quả Nhi thổi qua, giống như liếc mắt đưa tình cho người mù xem, Giang Quả Nhi lại cho rằng Thịnh Ngọc Châu giả vờ không thèm để ý, thật ra trong lòng đang khóc hu hu rồi.
……
Ngày hôm sau, Giang Quả Nhi bị thương, được thanh niên trí thức có quan hệ tốt trong khu tập thể khuyên can, ở nhà nghỉ ngơi tử tế, để tỏ vẻ không cô phụ ý tốt của bọn họ, cô ta nói cơm trưa và cơm chiều hôm đó cứ giao cho cô ta.
Liễu Thải phụ trách nấu cơm hôm đó lập tức không vui: “Vậy việc hôm nay tính cho ai? Tôi đã nấu bữa sáng đó!”
“Vẫn tính cho cô, mọi người làm việc đều vất vả rồi, tôi không có gì có thể giúp đỡ mọi người, cũng để cảm ơn hôm qua mọi người đã đưa tôi tới phòng khám.”
Giang Quả Nhi không so đo với cô ta chuyện này.
Tuy rằng biết Liễu Thải cố ý, nhưng cô ta vẫn dùng thái độ dịu dàng. Mấy lời nói ra, lại lần nữa tạo được ấn tượng tốt với thanh niên trí thức khác.
Ngay khi bọn họ ăn xong chuẩn bị ra ngoài, cậu thanh niên tên Triệu Kiến Quốc hôm qua làm việc gần đó đỡ Giang Quả Nhi đến phòng khám nhỏ xuất hiện.
“Thanh niên trí thức Giang.” Triệu Kiến Quốc há miệng cười vô cùng hàm hậu: “Chân cô đỡ chút nào chưa?”
Giang Quả Nhi hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi dáng vẻ kinh ngạc ấy, hé môi cười thân thiện: “Cũng đỡ rồi, cám ơn anh hôm qua đã giúp đỡ.”
Triệu Kiến Quốc được cảm ơn ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đưa hai quả đào dại mình mang đến cho Giang Quả Nhi: “Cho cô, bồi bổ sức khỏe.”
Giang Quả Nhi:……
Thanh niên trí thức khác:…
Quả đào có thể bồi bổ sức khỏe?
Ha ha ha ha……
Hình như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Thịnh Ngọc Châu lơ đãng quét về phía hai người bọn họ, a…Thì ra là thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.