Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 10:
Mạn Thu
16/04/2024
Vừa rồi Tần Chi nói gì?
Đây là bồi thường tổn thất đường đỏ cho cô ta sao?
Đúng vậy, gừng thì tất cả mọi người đều có, nhưng đường đỏ là của riêng cô ta.
“Chị Hồng Mai, lại khiến chị hao tâm tổn trí.” Hứa Diễm uống một ngụm canh gừng, cười nói cám ơn Hạ Hồng Mai.
Hạ Hồng Mai vui tươi hớn hở nói: "Phí tâm gì, mọi người ở cùng một chỗ là duyên phận, nên làm, Thiến Vân cũng giúp.”
Chỉ nói Phùng Thiến Vân hỗ trợ, mơ hồ chuyện Phùng Thiến Vân cung cấp đường đỏ.
“Thiến Vân, cũng cám ơn cô nhé.”
“Không cần cảm ơn, hẳn là vậy.”
Phùng Thiến Vân nghe mọi người nói cám ơn xong, vẻ mặt tươi cười.
Sau đó, cô ta nghĩ tới Tần Chi đưa hai viên kẹo cứng, không biết như thế nào, trong lòng có hơi không thoải mái.
Mặc dù điều kiện trong nhà cô ta rất tốt, nhưng đường đỏ mang đến cũng là do mẹ cô ta mất chút tâm tư mới mua được.
Thanh niên trí thức nhiều người, đều chăm sóc, phải nấu một nồi canh gừng lớn, lúc ấy cô ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ một bao đường đỏ nhỏ vào.
Nhưng ngoại trừ Tần Chi, không ai đề cập đến chuyện bồi thường cho cô ta.
Phùng Thiến Vân nhìn gần như tất cả mọi người vây quanh Hạ Hồng Mai nói đùa, giống như công lao của canh gừng đều là của cô ta.
Thế nhưng, đường đỏ là cô ta đưa, gừng tươi là cô ta cắt, lửa là cô ta dẫn, Hạ Hồng Mai chỉ nhìn lửa một lát.
Sau đó, mời mọi người uống canh gừng.
Tại sao người mà mọi người biết ơn lại là cô ta?
Đang lúc cô ta có hơi mất hứng, Hạ Hồng Mai nhìn cô ta cười nói: "Thiến Vân mau tới, Tưởng Vệ Đông nói anh ấy cầm theo mấy quyển tập thơ tới, có thể cho chúng ta mượn xem.”
Nghe Hạ Hồng Mai có chuyện tốt đều nghĩ đến cô ta, Phùng Thiến Vân lại có hơi xấu hổ, tựa như Hạ Hồng Mai nói, mọi người ở cùng một chỗ là duyên phận, quá so đo không tốt.
Nghĩ tới đây, cô ta còn nhìn Tần Chi, thầm nghĩ, không phải tất cả mọi người đều tính toán rõ ràng như vậy, còn có tình cảm.
Tần Chi không biết Phùng Thiến Vân oán thầm, cô vừa uống canh gừng vừa nghĩ lập tức đi ra khỏi khu nhà thanh niên trí thức.
Bởi vì sau đó có một tin tức, sẽ trực tiếp phá vỡ hài hòa trong khu nhà thanh niên trí thức.
Cho dù mọi người tô son trát phấn thái bình, trên mặt còn hòa nhã vui vẻ, nhưng tâm có tính toán, đều xem những người khác trở thành kẻ địch giả tưởng.
Tần Chi không muốn dính líu đến những chuyện này một lần nữa.
Làm lại lần nữa, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Có thời gian dư thừa, cô cũng chỉ muốn dùng ở trên người mình, cũng không muốn lãng phí.
Mưa to suốt ba ngày.
Ba ngày nay, không ai đến khu nhà thanh niên trí thức sắp xếp nhiệm vụ gì, tất cả mọi người nghỉ ngơi và hồi phục lại.
Đương nhiên, hoạt động của thanh niên trí thức vẫn rất nhiều.
Thừa dịp không cần đi làm, bọn họ còn mở hội văn.
Tập thơ Tưởng Vệ Đông mang đến thể hiện tầm quan trọng vào lúc này.
Bản thân anh ta cũng bởi vì diệu ngữ liên châu, học thức uyên bác, đạt được hảo cảm của gần như tất cả mọi người khu nhà thanh niên trí thức.
Phải, gần như vậy.
Tần Chi đối với việc này vô cảm, có thời gian đó, nghỉ ngơi nhiều chút không tốt sao, thu hoạch sắp bắt đầu, đây chính là thời gian dài lao động chân tay cường độ cao.
Nếu không phải do mưa to, nguy hiểm không thể biết trên núi quá nhiều, cô còn muốn lại đi vào trong sơn động nhìn xem thử.
Trong lòng có chuyện, hơn nữa không muốn có gì tiếp xúc với chồng trước, Tần Chi trực tiếp không tham gia hội văn.
Đây là bồi thường tổn thất đường đỏ cho cô ta sao?
Đúng vậy, gừng thì tất cả mọi người đều có, nhưng đường đỏ là của riêng cô ta.
“Chị Hồng Mai, lại khiến chị hao tâm tổn trí.” Hứa Diễm uống một ngụm canh gừng, cười nói cám ơn Hạ Hồng Mai.
Hạ Hồng Mai vui tươi hớn hở nói: "Phí tâm gì, mọi người ở cùng một chỗ là duyên phận, nên làm, Thiến Vân cũng giúp.”
Chỉ nói Phùng Thiến Vân hỗ trợ, mơ hồ chuyện Phùng Thiến Vân cung cấp đường đỏ.
“Thiến Vân, cũng cám ơn cô nhé.”
“Không cần cảm ơn, hẳn là vậy.”
Phùng Thiến Vân nghe mọi người nói cám ơn xong, vẻ mặt tươi cười.
Sau đó, cô ta nghĩ tới Tần Chi đưa hai viên kẹo cứng, không biết như thế nào, trong lòng có hơi không thoải mái.
Mặc dù điều kiện trong nhà cô ta rất tốt, nhưng đường đỏ mang đến cũng là do mẹ cô ta mất chút tâm tư mới mua được.
Thanh niên trí thức nhiều người, đều chăm sóc, phải nấu một nồi canh gừng lớn, lúc ấy cô ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp bỏ một bao đường đỏ nhỏ vào.
Nhưng ngoại trừ Tần Chi, không ai đề cập đến chuyện bồi thường cho cô ta.
Phùng Thiến Vân nhìn gần như tất cả mọi người vây quanh Hạ Hồng Mai nói đùa, giống như công lao của canh gừng đều là của cô ta.
Thế nhưng, đường đỏ là cô ta đưa, gừng tươi là cô ta cắt, lửa là cô ta dẫn, Hạ Hồng Mai chỉ nhìn lửa một lát.
Sau đó, mời mọi người uống canh gừng.
Tại sao người mà mọi người biết ơn lại là cô ta?
Đang lúc cô ta có hơi mất hứng, Hạ Hồng Mai nhìn cô ta cười nói: "Thiến Vân mau tới, Tưởng Vệ Đông nói anh ấy cầm theo mấy quyển tập thơ tới, có thể cho chúng ta mượn xem.”
Nghe Hạ Hồng Mai có chuyện tốt đều nghĩ đến cô ta, Phùng Thiến Vân lại có hơi xấu hổ, tựa như Hạ Hồng Mai nói, mọi người ở cùng một chỗ là duyên phận, quá so đo không tốt.
Nghĩ tới đây, cô ta còn nhìn Tần Chi, thầm nghĩ, không phải tất cả mọi người đều tính toán rõ ràng như vậy, còn có tình cảm.
Tần Chi không biết Phùng Thiến Vân oán thầm, cô vừa uống canh gừng vừa nghĩ lập tức đi ra khỏi khu nhà thanh niên trí thức.
Bởi vì sau đó có một tin tức, sẽ trực tiếp phá vỡ hài hòa trong khu nhà thanh niên trí thức.
Cho dù mọi người tô son trát phấn thái bình, trên mặt còn hòa nhã vui vẻ, nhưng tâm có tính toán, đều xem những người khác trở thành kẻ địch giả tưởng.
Tần Chi không muốn dính líu đến những chuyện này một lần nữa.
Làm lại lần nữa, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Có thời gian dư thừa, cô cũng chỉ muốn dùng ở trên người mình, cũng không muốn lãng phí.
Mưa to suốt ba ngày.
Ba ngày nay, không ai đến khu nhà thanh niên trí thức sắp xếp nhiệm vụ gì, tất cả mọi người nghỉ ngơi và hồi phục lại.
Đương nhiên, hoạt động của thanh niên trí thức vẫn rất nhiều.
Thừa dịp không cần đi làm, bọn họ còn mở hội văn.
Tập thơ Tưởng Vệ Đông mang đến thể hiện tầm quan trọng vào lúc này.
Bản thân anh ta cũng bởi vì diệu ngữ liên châu, học thức uyên bác, đạt được hảo cảm của gần như tất cả mọi người khu nhà thanh niên trí thức.
Phải, gần như vậy.
Tần Chi đối với việc này vô cảm, có thời gian đó, nghỉ ngơi nhiều chút không tốt sao, thu hoạch sắp bắt đầu, đây chính là thời gian dài lao động chân tay cường độ cao.
Nếu không phải do mưa to, nguy hiểm không thể biết trên núi quá nhiều, cô còn muốn lại đi vào trong sơn động nhìn xem thử.
Trong lòng có chuyện, hơn nữa không muốn có gì tiếp xúc với chồng trước, Tần Chi trực tiếp không tham gia hội văn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.