Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 46:
Mạn Thu
27/04/2024
Trước sân nhà dưới chân núi, Tần Chi lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở khóa, suy nghĩ một lát, lại đổi ý.
Từ sau khi sống lại, cô vẫn luôn bận rộn, không hề dừng lại hưởng thụ cuộc sống không có gánh nặng này.
Hơn nữa nghĩ đến lúc trước khi gặp mặt với An Quỳnh, tất cả mọi người cảm thấy hai cô có bề ngoài giống nhau, chỉ có cô vẫn còn vô tri vô giác, cô đã muốn cười.
Tần Chi quyết định.
Buổi tối ăn một bữa thật ngon!
Đã ăn thịt nướng hai ngày, cô nghĩ tới một món ăn kiếp trước, cá dưa chua.
Cất kỹ chìa khóa, cô đi vòng qua sân sau, từ bên kia chuyển đường đến khe núi Bắc Sơn.
Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài, Tần Chi bận rộn vì ham muốn ăn uống của mình.
Trải nghiệm mới lạ, khiến tâm tình Tần Chi cực kì bình tĩnh thả lỏng.
Cô cố ý thả chậm tốc độ, từng bước một đi về phía trước.
Chạng vạng tối gió trong núi rừng còn hơi khô khốc, dưới trời chiều, nụ cười của Tần Chi tươi đẹp tung bay, không có chút lo lắng.
Tất cả đều không giống như trước kia.
Cách sơn động Bắc Sơn không xa, Ngô Mộ Trình nghe thấy động tĩnh, cẩn thận vòng ra sau cây đại thụ.
"Hoa Cô, ở đây!" Bạch Bì (da trắng) kêu lên phấn khích khi nhìn thấy hang động, "Tên Hắc Tử này thực sự có thể tìm thấy một nơi tốt. Anh ta không nên tên là Hắc Tử, nên tên là chuột.”
Anh ta đang nói tận hứng, Hoa Cô lại không đáp lại anh ta.
“Hoa Cô?”
“Hắc Tử ngã rồi!”
“Cái gì?”
Bạch Bì còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoa Cô đẩy ngã về phía trước, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Thấy thế, Ngô Mộ Trình nhanh như chớp chạy ra từ sau cây, trước khi Bạch Bì kịp phản ứng, rút súng ra, họng súng đặt lên đầu Bạch Bì.
"Đừng nổ súng, đừng nổ súng!" Bạch Bì hai tay giơ cao, luôn miệng nói, "Tôi nói hết!"
“Cẩn thận, cẩn thận cướp cò!”
Ngô Mộ Trình:...
Anh ấy cho rằng đối phương sẽ kịch liệt phản kháng, sau đó xảy ra một hồi ác chiến.
Dù sao vì bắt được Lý Hắc Tử, An Quỳnh và Tào Xán Dương cũng đã nằm trong viện y tế mấy ngày.
Tuy rằng có liên quan đến việc Vệ Đoan bắn lén sau lưng, nhưng tâm kế thủ đoạn của Lý Hắc Tử cũng không thiếu.
Trước khi An Quỳnh rời đi cũng dặn dò anh ấy cẩn thận.
Kết quả, chỉ có vậy?
Nhìn Bạch Bì sợ hãi, Ngô Mộ Trình lấy còng tay ra, sau khi tìm ra vũ khí trên người anh ta, bảo anh ta ôm lấy đại thụ, anh ấy lại còng hai tay người ta lại.
Ngô Mộ Trình cố ý tìm một cây đại thụ to, sau khi Bạch Bì bị còng lại, cả người liền dán sát vào trên cây, đừng nói chạy trốn, ngay cả quay đầu cũng khó.
Bạch Bì:......
Cho tới bây giờ đều là anh ta dùng âm chiêu đối phó người ta, trăm triệu lần thật sự không ngờ, phong thủy luân chuyển, có một ngày mình cũng sẽ trở thành thịt trên thớt gỗ.
Sau khi xác định Bạch Bì không có cách nào chạy trốn, Ngô Mộ Trình liền đuổi theo phương hướng Hoa Cô chạy trốn.
Trong lòng Hoa Cô thầm mắng Lý Hắc Tử một câu vô dụng, đồng thời bắt đầu lo lắng Lý Hắc Tử có thể sẽ không chịu nổi thẩm vấn, bán mọi người đi hay không.
Cũng là trùng hợp, xa xa nhìn lại, lộ tuyến Hoa Cô hoảng loạn lựa chọn vừa vặn sẽ gặp mặt Tần Chi.
Chạy lại chạy, khiếp sợ khi vừa mới đoán được Lý Hắc Tử bị bắt dần rút đi, đầu óc Hoa Cô lại khôi phục rõ ràng.
Đương nhiên, đầu óc rõ ràng, bước chân cũng nhanh hơn.
Đồng thời, cô ta bắt đầu quan sát gần đó có chỗ ẩn nấp thích hợp hay không, thuận tiện để cô ta phục kích.
Ngô Mộ Trình là quân nhân vì bị thương nên xuất ngũ, sau khi nhậm chức phó cục trưởng cục công an thành phố cũng không đình chỉ luyện tập, nhưng vết thương cũ rốt cuộc ảnh hưởng đến tốc độ của anh ấy.
Chờ anh ấy đuổi theo, Hoa Cô đã tìm được nơi che chắn.
Cuộc đấu súng cũng nổ ra.
Từ sau khi sống lại, cô vẫn luôn bận rộn, không hề dừng lại hưởng thụ cuộc sống không có gánh nặng này.
Hơn nữa nghĩ đến lúc trước khi gặp mặt với An Quỳnh, tất cả mọi người cảm thấy hai cô có bề ngoài giống nhau, chỉ có cô vẫn còn vô tri vô giác, cô đã muốn cười.
Tần Chi quyết định.
Buổi tối ăn một bữa thật ngon!
Đã ăn thịt nướng hai ngày, cô nghĩ tới một món ăn kiếp trước, cá dưa chua.
Cất kỹ chìa khóa, cô đi vòng qua sân sau, từ bên kia chuyển đường đến khe núi Bắc Sơn.
Đây là lần đầu tiên trong một thời gian dài, Tần Chi bận rộn vì ham muốn ăn uống của mình.
Trải nghiệm mới lạ, khiến tâm tình Tần Chi cực kì bình tĩnh thả lỏng.
Cô cố ý thả chậm tốc độ, từng bước một đi về phía trước.
Chạng vạng tối gió trong núi rừng còn hơi khô khốc, dưới trời chiều, nụ cười của Tần Chi tươi đẹp tung bay, không có chút lo lắng.
Tất cả đều không giống như trước kia.
Cách sơn động Bắc Sơn không xa, Ngô Mộ Trình nghe thấy động tĩnh, cẩn thận vòng ra sau cây đại thụ.
"Hoa Cô, ở đây!" Bạch Bì (da trắng) kêu lên phấn khích khi nhìn thấy hang động, "Tên Hắc Tử này thực sự có thể tìm thấy một nơi tốt. Anh ta không nên tên là Hắc Tử, nên tên là chuột.”
Anh ta đang nói tận hứng, Hoa Cô lại không đáp lại anh ta.
“Hoa Cô?”
“Hắc Tử ngã rồi!”
“Cái gì?”
Bạch Bì còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hoa Cô đẩy ngã về phía trước, sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Thấy thế, Ngô Mộ Trình nhanh như chớp chạy ra từ sau cây, trước khi Bạch Bì kịp phản ứng, rút súng ra, họng súng đặt lên đầu Bạch Bì.
"Đừng nổ súng, đừng nổ súng!" Bạch Bì hai tay giơ cao, luôn miệng nói, "Tôi nói hết!"
“Cẩn thận, cẩn thận cướp cò!”
Ngô Mộ Trình:...
Anh ấy cho rằng đối phương sẽ kịch liệt phản kháng, sau đó xảy ra một hồi ác chiến.
Dù sao vì bắt được Lý Hắc Tử, An Quỳnh và Tào Xán Dương cũng đã nằm trong viện y tế mấy ngày.
Tuy rằng có liên quan đến việc Vệ Đoan bắn lén sau lưng, nhưng tâm kế thủ đoạn của Lý Hắc Tử cũng không thiếu.
Trước khi An Quỳnh rời đi cũng dặn dò anh ấy cẩn thận.
Kết quả, chỉ có vậy?
Nhìn Bạch Bì sợ hãi, Ngô Mộ Trình lấy còng tay ra, sau khi tìm ra vũ khí trên người anh ta, bảo anh ta ôm lấy đại thụ, anh ấy lại còng hai tay người ta lại.
Ngô Mộ Trình cố ý tìm một cây đại thụ to, sau khi Bạch Bì bị còng lại, cả người liền dán sát vào trên cây, đừng nói chạy trốn, ngay cả quay đầu cũng khó.
Bạch Bì:......
Cho tới bây giờ đều là anh ta dùng âm chiêu đối phó người ta, trăm triệu lần thật sự không ngờ, phong thủy luân chuyển, có một ngày mình cũng sẽ trở thành thịt trên thớt gỗ.
Sau khi xác định Bạch Bì không có cách nào chạy trốn, Ngô Mộ Trình liền đuổi theo phương hướng Hoa Cô chạy trốn.
Trong lòng Hoa Cô thầm mắng Lý Hắc Tử một câu vô dụng, đồng thời bắt đầu lo lắng Lý Hắc Tử có thể sẽ không chịu nổi thẩm vấn, bán mọi người đi hay không.
Cũng là trùng hợp, xa xa nhìn lại, lộ tuyến Hoa Cô hoảng loạn lựa chọn vừa vặn sẽ gặp mặt Tần Chi.
Chạy lại chạy, khiếp sợ khi vừa mới đoán được Lý Hắc Tử bị bắt dần rút đi, đầu óc Hoa Cô lại khôi phục rõ ràng.
Đương nhiên, đầu óc rõ ràng, bước chân cũng nhanh hơn.
Đồng thời, cô ta bắt đầu quan sát gần đó có chỗ ẩn nấp thích hợp hay không, thuận tiện để cô ta phục kích.
Ngô Mộ Trình là quân nhân vì bị thương nên xuất ngũ, sau khi nhậm chức phó cục trưởng cục công an thành phố cũng không đình chỉ luyện tập, nhưng vết thương cũ rốt cuộc ảnh hưởng đến tốc độ của anh ấy.
Chờ anh ấy đuổi theo, Hoa Cô đã tìm được nơi che chắn.
Cuộc đấu súng cũng nổ ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.