[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Đến Nông Trường
Chương 35: Ngọn Nguồn. (1)
Ngũ Diệp Đàm
26/12/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kết quả đúng thật là quá buồn cười, một tuần trước mặt mũi tràn đầy sự kích động nói với cô ấy chuyện này, một tuần sau đã không thấy tăm hơi đâu. Lúc gặp lại cô ấy còn nói hai người không thích hợp, những câu nói lúc trước vẫn nên quên đi thôi, còn chuyện suất thi đại học thì anh ta vẫn sẽ tranh thủ giúp cô ấy, tệ nhất thì cũng sẽ giúp cô ấy có suất về thành phố. Hoặc nếu như cô ấy tự mình tìm được đường đi thì nông trường tuyệt đối sẽ không cản trở cô ấy… Đều là nói nhảm cả.
Cô ấy ngồi xuống, vươn tay bóp một miếng bánh hoa mai, nhưng lại không ăn, nở nụ cười khổ, nói: “Chị không đồng ý, nhưng cũng suýt nữa. Chị thực sự quá muốn về thành phố, quá muốn rời khỏi chỗ này… Cũng may là có em đến để anh ta thay đổi tâm tư, cũng đã thức tỉnh chị.”
Cô ấy nói xong thì ngẩng đầu nhìn Nhan Hoan, nói: “Em có thấy xem thường chị không?”
“Sao lại như vậy chứ?”
Nhan Hoan vươn tay nhéo mặt cô ấy: “Chị ở đây nhiều năm như vậy chắc chắn là không dễ dàng gì. Em không hiểu rõ ràng chị với tên Tiền Chí kia đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã làm những gì, những người kia đồn đại ra sao, chị đã phải chịu đựng những gì thì sao em lại xem thường chị được chứ? Em chỉ biết chị chưa từng có ý đồ xấu xa gì với người khác, lâm vào tình thế như vậy cũng chỉ cố gắng làm tốt chính mình, chăm chỉ làm việc, nghiêm túc dạy học, học sinh của chị đều rất thích chị. Những điểm này đủ để cho em thích chị rồi.”
Ngoại hình Lương Tuyết Cầm xinh đẹp, ngẫm lại bản thân mình vừa đến đây đã gặp biết bao chuyện phiền phức thì mấy năm nay cô ấy chắc chắn đã sống không dễ dàng gì.
Lương Tuyết Cầm chỉ cảm thấy mắt mũi mình ê ẩm. Cô ấy quay đi chỗ khác, nén nước mắt sắp trào ra, nhìn qua Nhan Hoan, nói: “Tiền Chí, con người đó…”
Lúc đầu cô ấy muốn nói anh ta cũng không phải quá xấu xa, những nhớ lại chuyện này với những chuyện hai năm qua bản thân đã trả qua thì khựng lại, sửa lời nói: “Anh ta không xứng với em… Nhưng anh ta lại như kẹo da trâu vậy, em chướng mắt anh ta thì có cách thoát được anh ta sao? Nếu không sau này những người nói luyên sau lưng như Nhiêu Thiết Lan không thiếu đâu.”
“Vâng ạ.”
Nhan Hoan cắn một miếng bánh hoa mai, thở dài, nói: “Đúng là phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không thì không thể lần nào cũng ra tay đánh người được.”
Mặc dù cô cũng không để ý chuyện đánh người. Nhưng cứ mãi có người đồn đại thì cô cũng không thể đánh mãi.
Lương Tuyết Cầm: “….”
*****
Trần Mẫn Phân vừa vào sân ký túc xá liền có người kéo cô ấy nói với cô ấy chuyện này. Cô ấy nhíu mày hỏi rõ ràng chân tướng mọi chuyện, nghe xong thì không về phòng ký túc xá của mình mà đi qua phòng của Nhiêu Thiết Lan.
… Cô ấy hiểu rõ tính tình của Nhiêu Thiết Lan, là người ghi hận, tham lam. Nhan Hoan và Lương Tuyết Cầm đánh cô ta thì sau này không biết cô ta còn gây ra chuyện ồn ào gì nữa. Cô ấy không mong ký túc xá nữ thanh niên trí thức ồn ào náo loạn. Cho nên cô ấy muốn qua đó tìm hiểu một chút, nếu có thể dùng lời nói thức tỉnh rằng ngay từ đầu cô ta là người sai để cho cô ta sau này an phận một chút.
Trần Mẫn Phân đến phòng ký túc xá của Nhiêu Thiết Lan, trong phòng có tiếng động, nhưng cô ấy gõ cửa không ai đáp lời, thế là đẩy thẳng cửa đi vào.
Nhiêu Thiết Lan đang cầm một cây chùy gỗ nện vào giường, Trần Mẫn Phân đi vào cũng không dừng động tác, cứ mãi hung hăng đánh vào, thậm chí còn ác liệt hơn.
Trần Mẫn Phân: …
“Nhiêu Thiết Lan.”
Trần Mẫn Phân gọi cô ta.
Lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn Trần Mẫn Phân, cắn răng nói: “Sao vậy, đội trưởng, hai người ở ký túc xá phòng chị đã tát tôi rồi. Có phải chị cũng muốn đến đánh tôi một trận không?”
Kết quả đúng thật là quá buồn cười, một tuần trước mặt mũi tràn đầy sự kích động nói với cô ấy chuyện này, một tuần sau đã không thấy tăm hơi đâu. Lúc gặp lại cô ấy còn nói hai người không thích hợp, những câu nói lúc trước vẫn nên quên đi thôi, còn chuyện suất thi đại học thì anh ta vẫn sẽ tranh thủ giúp cô ấy, tệ nhất thì cũng sẽ giúp cô ấy có suất về thành phố. Hoặc nếu như cô ấy tự mình tìm được đường đi thì nông trường tuyệt đối sẽ không cản trở cô ấy… Đều là nói nhảm cả.
Cô ấy ngồi xuống, vươn tay bóp một miếng bánh hoa mai, nhưng lại không ăn, nở nụ cười khổ, nói: “Chị không đồng ý, nhưng cũng suýt nữa. Chị thực sự quá muốn về thành phố, quá muốn rời khỏi chỗ này… Cũng may là có em đến để anh ta thay đổi tâm tư, cũng đã thức tỉnh chị.”
Cô ấy nói xong thì ngẩng đầu nhìn Nhan Hoan, nói: “Em có thấy xem thường chị không?”
“Sao lại như vậy chứ?”
Nhan Hoan vươn tay nhéo mặt cô ấy: “Chị ở đây nhiều năm như vậy chắc chắn là không dễ dàng gì. Em không hiểu rõ ràng chị với tên Tiền Chí kia đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã làm những gì, những người kia đồn đại ra sao, chị đã phải chịu đựng những gì thì sao em lại xem thường chị được chứ? Em chỉ biết chị chưa từng có ý đồ xấu xa gì với người khác, lâm vào tình thế như vậy cũng chỉ cố gắng làm tốt chính mình, chăm chỉ làm việc, nghiêm túc dạy học, học sinh của chị đều rất thích chị. Những điểm này đủ để cho em thích chị rồi.”
Ngoại hình Lương Tuyết Cầm xinh đẹp, ngẫm lại bản thân mình vừa đến đây đã gặp biết bao chuyện phiền phức thì mấy năm nay cô ấy chắc chắn đã sống không dễ dàng gì.
Lương Tuyết Cầm chỉ cảm thấy mắt mũi mình ê ẩm. Cô ấy quay đi chỗ khác, nén nước mắt sắp trào ra, nhìn qua Nhan Hoan, nói: “Tiền Chí, con người đó…”
Lúc đầu cô ấy muốn nói anh ta cũng không phải quá xấu xa, những nhớ lại chuyện này với những chuyện hai năm qua bản thân đã trả qua thì khựng lại, sửa lời nói: “Anh ta không xứng với em… Nhưng anh ta lại như kẹo da trâu vậy, em chướng mắt anh ta thì có cách thoát được anh ta sao? Nếu không sau này những người nói luyên sau lưng như Nhiêu Thiết Lan không thiếu đâu.”
“Vâng ạ.”
Nhan Hoan cắn một miếng bánh hoa mai, thở dài, nói: “Đúng là phải suy nghĩ cẩn thận, nếu không thì không thể lần nào cũng ra tay đánh người được.”
Mặc dù cô cũng không để ý chuyện đánh người. Nhưng cứ mãi có người đồn đại thì cô cũng không thể đánh mãi.
Lương Tuyết Cầm: “….”
*****
Trần Mẫn Phân vừa vào sân ký túc xá liền có người kéo cô ấy nói với cô ấy chuyện này. Cô ấy nhíu mày hỏi rõ ràng chân tướng mọi chuyện, nghe xong thì không về phòng ký túc xá của mình mà đi qua phòng của Nhiêu Thiết Lan.
… Cô ấy hiểu rõ tính tình của Nhiêu Thiết Lan, là người ghi hận, tham lam. Nhan Hoan và Lương Tuyết Cầm đánh cô ta thì sau này không biết cô ta còn gây ra chuyện ồn ào gì nữa. Cô ấy không mong ký túc xá nữ thanh niên trí thức ồn ào náo loạn. Cho nên cô ấy muốn qua đó tìm hiểu một chút, nếu có thể dùng lời nói thức tỉnh rằng ngay từ đầu cô ta là người sai để cho cô ta sau này an phận một chút.
Trần Mẫn Phân đến phòng ký túc xá của Nhiêu Thiết Lan, trong phòng có tiếng động, nhưng cô ấy gõ cửa không ai đáp lời, thế là đẩy thẳng cửa đi vào.
Nhiêu Thiết Lan đang cầm một cây chùy gỗ nện vào giường, Trần Mẫn Phân đi vào cũng không dừng động tác, cứ mãi hung hăng đánh vào, thậm chí còn ác liệt hơn.
Trần Mẫn Phân: …
“Nhiêu Thiết Lan.”
Trần Mẫn Phân gọi cô ta.
Lúc này cô ta mới ngẩng đầu nhìn Trần Mẫn Phân, cắn răng nói: “Sao vậy, đội trưởng, hai người ở ký túc xá phòng chị đã tát tôi rồi. Có phải chị cũng muốn đến đánh tôi một trận không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.