[Thập Niên 70] Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh
Chương 40: Lỗ Tai Nghiêm Dặc Đỏ (1)
Khương Ti Chử Tửu
10/10/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi biểu diễn tối nay diễn ra rất suôn sẻ.
Trong góc hậu trường nào đó, Quý Hương Hàn đang như người mất hồn bị một người đàn ông trẻ tuổi có ánh mắt hung dữ chặn lại, bóp cổ động mạch chủ của cô ta.
Đối phương hung hãn nói: "Chu Cảnh Họa là con dâu tương lai tôi nhìn chúng, cô dám làm cô ấy bị thương ở mặt à?"
Quý Hương Hàn vừa xấu hổ lại vừa giận giận, nếu cô ta không thể vào đoàn văn công, vậy Tiết Diệu Mạnh là đối tượng có điều kiện tốt nhất cô ta có thể có được.
Nhưng Tiết Diệu Mạnh là kẻ cặn bã.
Nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc làm việc vặt ở phía sau hậu trường, cô ta đột nhiên cười nói: “Chu Cảnh Họa có gì đẹp chứ, trong đoàn bọn em có một nhân viên hậu cần mới tới, còn xinh đẹp hơn Chu Cảnh Họa gấp mấy lần, anh nhìn về phía kia đi."
"Còn có người đẹp hơn Chu Cảnh Họa?"
Tiết Diệu Mạnh không tin, lúc quay đầu sang nhìn, anh ta chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu màu hồng nhạt, bị một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng kéo vào trong lòng.
Người đàn ông kia che khuất cô gái kia, làm Tiết Diệu Mạnh không nhìn thấy được vẻ ngoài của cô.
Nhưng câu nói kia của cô: “Anh Nghiêm Dặc, lần nào anh cũng đều tới bất ngờ cả."
Âm thanh nghe giống như tiếng trời, giống như tiếng chim hoàng oanh nơi sơn cốc, chỉ nguyên giọng nói đã thu hút được anh ta.
Nghiêm Dặc giúp Tạ Tiểu Ngọc ngăn cản ánh mắt ghê tởm nhớp nhúa phía sau lưng kia, nắm tay dắt cô đi ra ngoài.
"Đi ra ngoài rồi nói."
"Quý Thục Cầm lại gây khó dễ cho em à?"
Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài nghe một lúc, thấy giọng của Quý Thục Cầm là lớn nhất, nói Tiểu Ngọc không biết khâu vết thương.
Trên thực tế, mấy năm nay chỉ cần Quý Thục Cầm gọi điện thoại trở về thôn Sơn Thanh hỏi thăm, bà ta sẽ biết Tiểu Ngọc đi theo lão Trung y trong thôn học y từ khi còn nhỏ.
Bệnh xá ở thôn nhỏ không phân khoa phòng như bệnh viện lớn ở trong thành phố, Tiểu Ngọc phải làm tất cả mọi việc ở trong bệnh xá thị trấn.
Sở trường của cô là xử lý vết thương ngoài da.
"Hôm nay bà ta không nhằm vào em, mà nhằm vào trụ cột ở trong đoàn, muốn tìm cơ hội giúp cháu ngoại bà ta thế chỗ."
Tạ Tiểu Ngọc nhìn hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi trắng này còn là cô mua vải về làm cho Nghiêm Dặc.
Ngày rời khỏi thôn Sơn Thanh, cô nhét vào trong túi xách cho Nghiêm Dặc.
Cô còn nói, Nghiêm Dặc mặc áo sơ mi màu trắng rất đẹp.
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt nói: “Mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy?"
Nghiêm Dặc bôn ba ở bên ngoài suốt mấy ngày nay, anh khàn khàn giọng nói: “Lương Châu."
Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi: “Anh đi Lương Châu làm gì?"
Nghiêm Dặc lấy giấy ly dị của Mạnh Thiên Đông và Tạ Đông Hải ra: “Tìm nhược điểm của Tạ Đông Hải, lấy được thỏa thuận này từ tay của Đỗ Nhị Mai, giờ em đã có nhà rồi, em đi tìm Tạ Đông Hải đòi nhà đi."
Tạ Tiểu Ngọc: ...
Lão vương bát Tạ Đông Hải đó, nếu không có Nghiêm Dặc tìm được bản thỏa thuận này giúp cô, Tạ Đông Hải tính giả vờ lú lẫn đấy à?
Tạ Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Quý Thục Cầm còn giả mù sa mưa, nói muốn để cô ở nhà bà ta được đơn vị phân miễn phí năm năm, mà tiền cho thuê căn nhà của mẹ ruột cô, bọn họ không chỉ thu năm năm thôi đâu!
"Cám ơn anh." Tạ Tiểu Ngọc cong cong mắt cười.
Lại là anh, Nghiêm Dặc dần đỏ ửng hai vành tai lên.
...
Buổi biểu diễn tối nay diễn ra rất suôn sẻ.
Trong góc hậu trường nào đó, Quý Hương Hàn đang như người mất hồn bị một người đàn ông trẻ tuổi có ánh mắt hung dữ chặn lại, bóp cổ động mạch chủ của cô ta.
Đối phương hung hãn nói: "Chu Cảnh Họa là con dâu tương lai tôi nhìn chúng, cô dám làm cô ấy bị thương ở mặt à?"
Quý Hương Hàn vừa xấu hổ lại vừa giận giận, nếu cô ta không thể vào đoàn văn công, vậy Tiết Diệu Mạnh là đối tượng có điều kiện tốt nhất cô ta có thể có được.
Nhưng Tiết Diệu Mạnh là kẻ cặn bã.
Nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc làm việc vặt ở phía sau hậu trường, cô ta đột nhiên cười nói: “Chu Cảnh Họa có gì đẹp chứ, trong đoàn bọn em có một nhân viên hậu cần mới tới, còn xinh đẹp hơn Chu Cảnh Họa gấp mấy lần, anh nhìn về phía kia đi."
"Còn có người đẹp hơn Chu Cảnh Họa?"
Tiết Diệu Mạnh không tin, lúc quay đầu sang nhìn, anh ta chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu màu hồng nhạt, bị một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng kéo vào trong lòng.
Người đàn ông kia che khuất cô gái kia, làm Tiết Diệu Mạnh không nhìn thấy được vẻ ngoài của cô.
Nhưng câu nói kia của cô: “Anh Nghiêm Dặc, lần nào anh cũng đều tới bất ngờ cả."
Âm thanh nghe giống như tiếng trời, giống như tiếng chim hoàng oanh nơi sơn cốc, chỉ nguyên giọng nói đã thu hút được anh ta.
Nghiêm Dặc giúp Tạ Tiểu Ngọc ngăn cản ánh mắt ghê tởm nhớp nhúa phía sau lưng kia, nắm tay dắt cô đi ra ngoài.
"Đi ra ngoài rồi nói."
"Quý Thục Cầm lại gây khó dễ cho em à?"
Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài nghe một lúc, thấy giọng của Quý Thục Cầm là lớn nhất, nói Tiểu Ngọc không biết khâu vết thương.
Trên thực tế, mấy năm nay chỉ cần Quý Thục Cầm gọi điện thoại trở về thôn Sơn Thanh hỏi thăm, bà ta sẽ biết Tiểu Ngọc đi theo lão Trung y trong thôn học y từ khi còn nhỏ.
Bệnh xá ở thôn nhỏ không phân khoa phòng như bệnh viện lớn ở trong thành phố, Tiểu Ngọc phải làm tất cả mọi việc ở trong bệnh xá thị trấn.
Sở trường của cô là xử lý vết thương ngoài da.
"Hôm nay bà ta không nhằm vào em, mà nhằm vào trụ cột ở trong đoàn, muốn tìm cơ hội giúp cháu ngoại bà ta thế chỗ."
Tạ Tiểu Ngọc nhìn hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi trắng này còn là cô mua vải về làm cho Nghiêm Dặc.
Ngày rời khỏi thôn Sơn Thanh, cô nhét vào trong túi xách cho Nghiêm Dặc.
Cô còn nói, Nghiêm Dặc mặc áo sơ mi màu trắng rất đẹp.
Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt nói: “Mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy?"
Nghiêm Dặc bôn ba ở bên ngoài suốt mấy ngày nay, anh khàn khàn giọng nói: “Lương Châu."
Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi: “Anh đi Lương Châu làm gì?"
Nghiêm Dặc lấy giấy ly dị của Mạnh Thiên Đông và Tạ Đông Hải ra: “Tìm nhược điểm của Tạ Đông Hải, lấy được thỏa thuận này từ tay của Đỗ Nhị Mai, giờ em đã có nhà rồi, em đi tìm Tạ Đông Hải đòi nhà đi."
Tạ Tiểu Ngọc: ...
Lão vương bát Tạ Đông Hải đó, nếu không có Nghiêm Dặc tìm được bản thỏa thuận này giúp cô, Tạ Đông Hải tính giả vờ lú lẫn đấy à?
Tạ Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Quý Thục Cầm còn giả mù sa mưa, nói muốn để cô ở nhà bà ta được đơn vị phân miễn phí năm năm, mà tiền cho thuê căn nhà của mẹ ruột cô, bọn họ không chỉ thu năm năm thôi đâu!
"Cám ơn anh." Tạ Tiểu Ngọc cong cong mắt cười.
Lại là anh, Nghiêm Dặc dần đỏ ửng hai vành tai lên.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.