Chương 34
Hàn Tiểu Kỳ
29/03/2022
Đường Hồng Mân yên lặng đặt giỏ may xuống, thuận thế đứng dậy đi phòng bếp.
Thịt heo kho không thể so với một món ăn kèm, dù ngâm nước muối sẵn thì cũng phải mất một thời gian nước hầm mới ngon. Tuy rằng có phiền phức hơn một chút, nhưng Đường Hồng Mân vẫn rất vui vẻ, dù sao thịt lợn hầm thực sự rất ngon, hiển nhiên số lần ăn càng tăng thêm thì càng cảm thấy ngon miệng.
Đường Hồng Mân đang bận rộn bước vào phòng bếp, trong đầu mơ hồ có một ý nghĩ, hình như có liên quan đến lời mẹ chồng vừa nói, nhưng trong chốc lát cô cũng không tìm được trọng điểm, cuối cùng quyết định tạm thời không để tâm, tập trung vào bếp núc.
….
Ngày hôm nay, Hứa Học Quân lại bị mùi hương đánh thức, sau khi mở mắt ra, đầu tiên anh vô thức che bụng, một lúc sau mới đứng dậy mặc quần áo và giày dép đi ra ngoài.
Tình trạng tương tự cũng xuất hiện ở nhiều người, sau cả ca đêm về nhà ngủ bù là chuyện bình thường. Tuy nhiên so với Hứa Học Quân thì những người khác còn buồn hơn rất nhiều, sau khi ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, đầu tiên nghĩ đến không phải là "mùi thơm" mà là.....
Cậu nhỏ của anh lại sắp làm loạn rồi.
Đoán trước được hàng xóm cách vách bên cạnh hôm nay lại có chuyện ầm ĩ, thím Đường ăn đến ngon lành, còn cực kỳ có tinh thần mà nói chuyện với con trai con dâu, ăn nhanh lên, ăn xong còn có việc nữa!
Cho dù đã gả đi được hơn tháng rồi, Đường Hồng Mân vẫn chưa thực sự hiểu được tâm tính của người nội thành.
Ở dưới nông thôn ruộng đồng, từ lúc bắt đầu mùa đông phân chia lương thực xong, lẽ ra nên nghỉ ngơi. Cũng phải nói, công việc của nhà nước đã hoàn toàn ngừng rồi, việc nhiều nhất chắc cũng chỉ có giết lợn để chia thịt, nhưng việc này cũng chẳng nhiều hơn là bao.
Trừ việc đó ra, toàn bộ xã viên đều rất nhàn rỗi, hoặc là tranh thủ khi thời tiết còn chưa lạnh, vội tích trữ mấy bó củi, rơm rạ, xác măng vân vân, hoặc là xem nhà mình có chỗ nào cần sửa chữa không, che đậy sửa chữa lại, rồi mang quần áo ra phơi, thời gian còn lại thì chuẩn bị đồ ăn để mừng năm mới.
Thành phố này hoàn toàn không giống với thôn quê ruộng đồng, nói như vậy là vì sau mùa đông Đường Hồng Mân mới được gả đi, thực ra trong thành phố, kết hôn vào mùa nào thì đơn vị làm việc cũng sẽ được xin nghỉ phép, lúc nào mà chả giống nhau.
Hoàn toàn không có khái niệm mùa màng nông nhàn, cách làm việc của người trong thành phố dường như rất khác với người dưới quê, thực ra không hề nhàn rỗi chút nào.
Cứ mỗi đầu tháng, nhà nào nhà nấy đều tranh nhau mua vật tư, mấy ngày nay vất vả khổ cực vô cùng, một ngày ba bữa đồ ăn cũng phong phú hơn chút.
Tới cuối tháng mới ý thức được là phải biết dành dụm, mới bắt đầu dè dặt mà giảm bớt cơm canh. Cho dù như vậy, rất nhiều nhà dường như cũng chẳng chống đỡ được đến tháng sau, bởi vậy rất nhiều nơi đều có thói quen “vay lương thực”, chưa đến ngày hai mươi lăm là có thể tới cửa hàng lương thực nhận lương thực của tháng sau, tất nhiên chỉ có cửa hàng lương thực mới được, những nơi khác đều không cho.
Nhất là khi tới mùa đông, Đường Hồng Mân thấy nhà cửa không cần sửa, cũng không cần nhặt củi, bởi vì sau đông than tổ ong hay các loại than khác đều sẽ được cung cấp, không cần lo đông lạnh.
Về phần chăn bông, giường chiếu, quần áo giày vân vân, không quan tâm cũ mới, nhà nào cũng đều có hết. Bởi vì như vậy nên người trong thành phố ai ai cũng bận rộn.
Đường Hồng Mân hồi tưởng lại thời sống ở quê trước kia, thường xuyên nhìn thấy nhiều người đàn ông nhàn rỗi ngồi ở bờ ruộng mà ba hoa với nhau, mà tới nội thành rồi, cảm thấy tất cả mọi người chẳng có ai rảnh, kể cả mấy người phụ nữ không có việc làm cũng liên tục bận rộn cả ngày.
“Mẹ, hôm nay còn bận gì nữa vậy?” Ăn cơm xong, Đường Hồng Mân nhịn không được mà hỏi mẹ chồng một câu.
Thịt heo kho không thể so với một món ăn kèm, dù ngâm nước muối sẵn thì cũng phải mất một thời gian nước hầm mới ngon. Tuy rằng có phiền phức hơn một chút, nhưng Đường Hồng Mân vẫn rất vui vẻ, dù sao thịt lợn hầm thực sự rất ngon, hiển nhiên số lần ăn càng tăng thêm thì càng cảm thấy ngon miệng.
Đường Hồng Mân đang bận rộn bước vào phòng bếp, trong đầu mơ hồ có một ý nghĩ, hình như có liên quan đến lời mẹ chồng vừa nói, nhưng trong chốc lát cô cũng không tìm được trọng điểm, cuối cùng quyết định tạm thời không để tâm, tập trung vào bếp núc.
….
Ngày hôm nay, Hứa Học Quân lại bị mùi hương đánh thức, sau khi mở mắt ra, đầu tiên anh vô thức che bụng, một lúc sau mới đứng dậy mặc quần áo và giày dép đi ra ngoài.
Tình trạng tương tự cũng xuất hiện ở nhiều người, sau cả ca đêm về nhà ngủ bù là chuyện bình thường. Tuy nhiên so với Hứa Học Quân thì những người khác còn buồn hơn rất nhiều, sau khi ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc, đầu tiên nghĩ đến không phải là "mùi thơm" mà là.....
Cậu nhỏ của anh lại sắp làm loạn rồi.
Đoán trước được hàng xóm cách vách bên cạnh hôm nay lại có chuyện ầm ĩ, thím Đường ăn đến ngon lành, còn cực kỳ có tinh thần mà nói chuyện với con trai con dâu, ăn nhanh lên, ăn xong còn có việc nữa!
Cho dù đã gả đi được hơn tháng rồi, Đường Hồng Mân vẫn chưa thực sự hiểu được tâm tính của người nội thành.
Ở dưới nông thôn ruộng đồng, từ lúc bắt đầu mùa đông phân chia lương thực xong, lẽ ra nên nghỉ ngơi. Cũng phải nói, công việc của nhà nước đã hoàn toàn ngừng rồi, việc nhiều nhất chắc cũng chỉ có giết lợn để chia thịt, nhưng việc này cũng chẳng nhiều hơn là bao.
Trừ việc đó ra, toàn bộ xã viên đều rất nhàn rỗi, hoặc là tranh thủ khi thời tiết còn chưa lạnh, vội tích trữ mấy bó củi, rơm rạ, xác măng vân vân, hoặc là xem nhà mình có chỗ nào cần sửa chữa không, che đậy sửa chữa lại, rồi mang quần áo ra phơi, thời gian còn lại thì chuẩn bị đồ ăn để mừng năm mới.
Thành phố này hoàn toàn không giống với thôn quê ruộng đồng, nói như vậy là vì sau mùa đông Đường Hồng Mân mới được gả đi, thực ra trong thành phố, kết hôn vào mùa nào thì đơn vị làm việc cũng sẽ được xin nghỉ phép, lúc nào mà chả giống nhau.
Hoàn toàn không có khái niệm mùa màng nông nhàn, cách làm việc của người trong thành phố dường như rất khác với người dưới quê, thực ra không hề nhàn rỗi chút nào.
Cứ mỗi đầu tháng, nhà nào nhà nấy đều tranh nhau mua vật tư, mấy ngày nay vất vả khổ cực vô cùng, một ngày ba bữa đồ ăn cũng phong phú hơn chút.
Tới cuối tháng mới ý thức được là phải biết dành dụm, mới bắt đầu dè dặt mà giảm bớt cơm canh. Cho dù như vậy, rất nhiều nhà dường như cũng chẳng chống đỡ được đến tháng sau, bởi vậy rất nhiều nơi đều có thói quen “vay lương thực”, chưa đến ngày hai mươi lăm là có thể tới cửa hàng lương thực nhận lương thực của tháng sau, tất nhiên chỉ có cửa hàng lương thực mới được, những nơi khác đều không cho.
Nhất là khi tới mùa đông, Đường Hồng Mân thấy nhà cửa không cần sửa, cũng không cần nhặt củi, bởi vì sau đông than tổ ong hay các loại than khác đều sẽ được cung cấp, không cần lo đông lạnh.
Về phần chăn bông, giường chiếu, quần áo giày vân vân, không quan tâm cũ mới, nhà nào cũng đều có hết. Bởi vì như vậy nên người trong thành phố ai ai cũng bận rộn.
Đường Hồng Mân hồi tưởng lại thời sống ở quê trước kia, thường xuyên nhìn thấy nhiều người đàn ông nhàn rỗi ngồi ở bờ ruộng mà ba hoa với nhau, mà tới nội thành rồi, cảm thấy tất cả mọi người chẳng có ai rảnh, kể cả mấy người phụ nữ không có việc làm cũng liên tục bận rộn cả ngày.
“Mẹ, hôm nay còn bận gì nữa vậy?” Ăn cơm xong, Đường Hồng Mân nhịn không được mà hỏi mẹ chồng một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.