Chương 5
Hàn Tiểu Kỳ
01/01/2022
Trong mắt của bà ấy, Hứa Học Quân là một chàng trai rất tốt, không hút thuốc lá, không uống rượu. Mấy năm trước khi hắn còn choai choai, cũng không quan tâm tới những chuyện ồn ào, ầm ĩ của bạn đồng lứa, không hề tham gia vào. Nếu muốn tìm ra khuyết điểm của hắn, cũng chỉ là bình thường không thích nói chuyện một chút, nhưng miệng lưỡi trơn tru thì có gì tốt đâu? Bà ấy còn coi thường những người như vậy!
Nói như vậy, chủ nhiệm hội phụ nữ ở nhà máy nhìn một vòng, lại tính toán những người thân thích họ hàng nhà mình, cuối cùng bà ấy cũng giúp đỡ tìm cho thanh niên họ Hứa kia một người con gái. Người nọ không phải ai khác, chính là con gái của thím Lý trước mặt này.
Chủ nhiệm hội phụ nữ cân nhắc một hồi. Bà ấy thấy hai nhà này đã là hàng xóm với nhau mấy chục năm rồi, hai đứa nhỏ đều không phải thanh niên thích nổi loạn, cũng hơn kém nhau không bao nhiêu, về nhiều mặt cũng tương đối xứng đôi.
Nhưng thím Đường không nghĩ như vậy.
Đã là hàng xóm nhiều năm, thím Đường cũng quý người con gái nhà người ta, nhưng bà không muốn làm thông gia với nhà thím Lý. Có điều, vẫn phải cho chủ nhiệm hội phụ nữ chút mặt mũi, bà đã tính toán sẽ từ từ tìm một cái cớ, để đưa đẩy cho qua chuyện này.
Kết quả, bà còn chưa kịp lên tiếng, đã bị thím Lý dùng vẻ mặt nặng chình chịch chặn đường.
Thím Lý đưa ra hai yêu cầu, muốn “Ba chuyển một vang” cùng “Ba mươi sáu cái chân”.
“Ba chuyển một vang” chính là máy may, xe đạp, đồng hồ cùng radio. “Ba mươi sáu cái chân” là một bộ gia cụ đầy đủ, bao gồm bàn gỗ, tủ quần áo, tủ năm ngăn, giường gỗ lớn, rương dạ hồ, còn cả bốn cái ghế dựa.
Nghe được hai yêu cầu này, thím Đường cũng lười tìm cớ, bà ấy lập tức gọn gàng dứt khoát nói, miếu nhà mình quá nhỏ, không cách nào thỉnh nổi đại Phật tiến vào.
Cũng chính vì chuyện này, giữa hai người bắt đầu xuất hiện khúc mắc.
Thời gian nhoáng qua một cái, đã hết một năm, con dâu của thím Đường vào cửa, nhưng con gái nhà họ Lý còn chưa được gả ra ngoài. Cũng bởi huyện thành này của bọn họ khá nhỏ, nhà ai có thể kiếm ra được những đồ vật kiểu này? Cho dù lấy ra được, chỉ sợ người ta cũng giống hệt thím Đường, không thích làm thông gia với người như vậy.
Thời điểm bình thường, nếu hai người có lỡ chạm mặt nhau, cũng làm bộ không nhìn thấy. Nhưng hôm nay không phải ngoại lệ sao? Tưởng tượng đến thím Đường, người mà mình không vừa mắt, trải qua hơn một năm thời gian lặn lội kiếm tìm, thế mà bà ấy lại đi cưới cho con trai mình một nàng dâu ở nông thôn, Thím Lý không hề nghĩ ngợi cứ thế xông lên. Thím Lý chỉ tính toán nói đôi ba câu châm chọc một chút, lại đã quên con trai nhà người ta tốt xấu gì cũng cưới được vợ, trong khi con gái nhà mình bởi vì yêu cầu của bà ta cao quá, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuẩn bị gả ra ngoài được.
Tuy rằng có đoạn nhạc đệm này, nhưng hai người mẹ chồng con dâu thật ra cũng không để ý. Đường Hồng Mân còn không có biết rõ ràng tình huống ở nơi này, đối phương nói loanh quanh lòng vòng đương nhiên cô sẽ không hiểu. Thím Đường càng đơn giản, nhìn mặt thím Lý đỏ lên cũng không biết nên phản bác như thế nào, trong lòng bà cứ như được rót mật ngọt.
Bởi vì trong huyện không lớn, hai người mẹ chồng nàng dâu chỉ đi dạo nửa buổi sáng, hầu như đã đi hết những cửa hàng trong huyện rồi, chờ tới khi mặt trời đã đứng bóng, hai người mới từ tốn đi về nhà.
Trong nhà, người duy nhất đi làm chính là Hứa Học Quân. Hôm nay hắn được phân xưởng phân công làm ca đầu tiên, khoảng hai giờ chiều mới tan tầm. Bởi vậy, những ngày như thế này, thím Đường sẽ nấu cơm trễ một chút, chờ con trai về cũng ăn. Rốt cuộc, ăn muộn chút không sao nhưng ăn một mình thì chẳng hề vui vẻ chút nào.
Hiện giờ, con dâu đã vào cửa, thím Đường cũng nói chuyện này với con dâu mình. Đường Hồng Mân tự nhiên sẽ không phản đối, cô cũng đồng suy nghĩ với mẹ chồng mình, cả nhà cùng ăn mới có không khí.
……
Một ngày đầu khi sống ở nhà chồng, kỳ thật Đường Hồng Mân vẫn còn một chút mê mê hoặc hoặc. Tới ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng phục hồi lại tinh thần, cô tiếp tục đi theo mẹ chồng chạy nửa buổi sáng, chờ buổi chiều đón Hứa Học Quân trở về nhà, cả nhà cùng ăn bữa cơm trưa. Sau đó, hai vợ chồng son bị mẹ chồng đuổi vào phòng ngủ nhỏ. Lúc này, cô mới cảm nhận được rõ ràng, mình đã được gả cho người ta rồi.
“Mẹ nói, ngày mai hai chúng ta đi lại mặt.” Đối mặt với người đàn ông đã làm chồng của mình, nhưng vẫn còn không quá quen thuộc, Đường Hồng Mân dù nhiều dù ít vẫn có một chút khẩn trương.
Trên thực tế, Hứa Học Quân càng khẩn trương hơn nhiều so với cô. Cho dù đêm hôm qua, hai người bọn họ đã thành vợ chồng, nhưng vì ngày hôm qua hắn uống vào hai ly rượu, trong đầu một mảnh mơ mơ hồ hồ, căn bản không nhớ kỹ.
Lúc này, nhìn cô vợ nhỏ nhắn đã cùng mình một đêm, đang ngồi đối diện với hắn bên mép giường, hắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới đúng.
Nói như vậy, chủ nhiệm hội phụ nữ ở nhà máy nhìn một vòng, lại tính toán những người thân thích họ hàng nhà mình, cuối cùng bà ấy cũng giúp đỡ tìm cho thanh niên họ Hứa kia một người con gái. Người nọ không phải ai khác, chính là con gái của thím Lý trước mặt này.
Chủ nhiệm hội phụ nữ cân nhắc một hồi. Bà ấy thấy hai nhà này đã là hàng xóm với nhau mấy chục năm rồi, hai đứa nhỏ đều không phải thanh niên thích nổi loạn, cũng hơn kém nhau không bao nhiêu, về nhiều mặt cũng tương đối xứng đôi.
Nhưng thím Đường không nghĩ như vậy.
Đã là hàng xóm nhiều năm, thím Đường cũng quý người con gái nhà người ta, nhưng bà không muốn làm thông gia với nhà thím Lý. Có điều, vẫn phải cho chủ nhiệm hội phụ nữ chút mặt mũi, bà đã tính toán sẽ từ từ tìm một cái cớ, để đưa đẩy cho qua chuyện này.
Kết quả, bà còn chưa kịp lên tiếng, đã bị thím Lý dùng vẻ mặt nặng chình chịch chặn đường.
Thím Lý đưa ra hai yêu cầu, muốn “Ba chuyển một vang” cùng “Ba mươi sáu cái chân”.
“Ba chuyển một vang” chính là máy may, xe đạp, đồng hồ cùng radio. “Ba mươi sáu cái chân” là một bộ gia cụ đầy đủ, bao gồm bàn gỗ, tủ quần áo, tủ năm ngăn, giường gỗ lớn, rương dạ hồ, còn cả bốn cái ghế dựa.
Nghe được hai yêu cầu này, thím Đường cũng lười tìm cớ, bà ấy lập tức gọn gàng dứt khoát nói, miếu nhà mình quá nhỏ, không cách nào thỉnh nổi đại Phật tiến vào.
Cũng chính vì chuyện này, giữa hai người bắt đầu xuất hiện khúc mắc.
Thời gian nhoáng qua một cái, đã hết một năm, con dâu của thím Đường vào cửa, nhưng con gái nhà họ Lý còn chưa được gả ra ngoài. Cũng bởi huyện thành này của bọn họ khá nhỏ, nhà ai có thể kiếm ra được những đồ vật kiểu này? Cho dù lấy ra được, chỉ sợ người ta cũng giống hệt thím Đường, không thích làm thông gia với người như vậy.
Thời điểm bình thường, nếu hai người có lỡ chạm mặt nhau, cũng làm bộ không nhìn thấy. Nhưng hôm nay không phải ngoại lệ sao? Tưởng tượng đến thím Đường, người mà mình không vừa mắt, trải qua hơn một năm thời gian lặn lội kiếm tìm, thế mà bà ấy lại đi cưới cho con trai mình một nàng dâu ở nông thôn, Thím Lý không hề nghĩ ngợi cứ thế xông lên. Thím Lý chỉ tính toán nói đôi ba câu châm chọc một chút, lại đã quên con trai nhà người ta tốt xấu gì cũng cưới được vợ, trong khi con gái nhà mình bởi vì yêu cầu của bà ta cao quá, đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuẩn bị gả ra ngoài được.
Tuy rằng có đoạn nhạc đệm này, nhưng hai người mẹ chồng con dâu thật ra cũng không để ý. Đường Hồng Mân còn không có biết rõ ràng tình huống ở nơi này, đối phương nói loanh quanh lòng vòng đương nhiên cô sẽ không hiểu. Thím Đường càng đơn giản, nhìn mặt thím Lý đỏ lên cũng không biết nên phản bác như thế nào, trong lòng bà cứ như được rót mật ngọt.
Bởi vì trong huyện không lớn, hai người mẹ chồng nàng dâu chỉ đi dạo nửa buổi sáng, hầu như đã đi hết những cửa hàng trong huyện rồi, chờ tới khi mặt trời đã đứng bóng, hai người mới từ tốn đi về nhà.
Trong nhà, người duy nhất đi làm chính là Hứa Học Quân. Hôm nay hắn được phân xưởng phân công làm ca đầu tiên, khoảng hai giờ chiều mới tan tầm. Bởi vậy, những ngày như thế này, thím Đường sẽ nấu cơm trễ một chút, chờ con trai về cũng ăn. Rốt cuộc, ăn muộn chút không sao nhưng ăn một mình thì chẳng hề vui vẻ chút nào.
Hiện giờ, con dâu đã vào cửa, thím Đường cũng nói chuyện này với con dâu mình. Đường Hồng Mân tự nhiên sẽ không phản đối, cô cũng đồng suy nghĩ với mẹ chồng mình, cả nhà cùng ăn mới có không khí.
……
Một ngày đầu khi sống ở nhà chồng, kỳ thật Đường Hồng Mân vẫn còn một chút mê mê hoặc hoặc. Tới ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng phục hồi lại tinh thần, cô tiếp tục đi theo mẹ chồng chạy nửa buổi sáng, chờ buổi chiều đón Hứa Học Quân trở về nhà, cả nhà cùng ăn bữa cơm trưa. Sau đó, hai vợ chồng son bị mẹ chồng đuổi vào phòng ngủ nhỏ. Lúc này, cô mới cảm nhận được rõ ràng, mình đã được gả cho người ta rồi.
“Mẹ nói, ngày mai hai chúng ta đi lại mặt.” Đối mặt với người đàn ông đã làm chồng của mình, nhưng vẫn còn không quá quen thuộc, Đường Hồng Mân dù nhiều dù ít vẫn có một chút khẩn trương.
Trên thực tế, Hứa Học Quân càng khẩn trương hơn nhiều so với cô. Cho dù đêm hôm qua, hai người bọn họ đã thành vợ chồng, nhưng vì ngày hôm qua hắn uống vào hai ly rượu, trong đầu một mảnh mơ mơ hồ hồ, căn bản không nhớ kỹ.
Lúc này, nhìn cô vợ nhỏ nhắn đã cùng mình một đêm, đang ngồi đối diện với hắn bên mép giường, hắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.