Chương 84
Hàn Tiểu Kỳ
07/09/2022
Đường Hồng Mân thấy mẹ mình nghiêm túc như vậy, cảm thấy rất buồn cười, nhưng thái độ vẫn đoan chính nói: “Mẹ, con cũng đang nghiêm túc mà, tiền này không cần biết là do con hay Hứa Học Quân kiếm được, đều do mẹ quản hết. Sau này con cần thêm gì thì sẽ nói với mẹ, không phải lúc trước mẹ từng nói với con, con dâu cũng như con gái ruột sao? Vậy tại sao nhận lấy tiền của Hứa Học Quân, lại không nhận tiền của con? Đây là phân biệt đối xử với con sao?”
“Thôi được, mẹ cầm là được chứ gì? Nếu vậy, trước hết con cứ cầm hai đồng làm tiền tiêu vặt đi, dùng hết lại nói với mẹ.” Thím Đường bất đắc dĩ mà buông vũ khí đầu hàng, từ tốn đưa hai đồng cho Đường Hồng Mân, rồi cất hết tiền vào trong túi, vui tươi hớn hở nói với con trai: “Không có phần của con đâu!”
.....
Đôi khi, bắt đầu một cách thuận lợi là việc vô cùng quan trọng.
Thím Đường không nghĩ ngày thứ hai sẽ buôn bán tốt được như ngày thứ nhất, chậm chạp đi ra mở cửa sổ, nhìn lên, ôi chao, trẻ con bên ngoài xếp hàng ngồi xổm cả một hàng ở dưới cửa sổ.
“Mấy đứa làm cái gì vậy? Đi ra chỗ khác chơi, thím còn phải bán thịt kho nữa!”
Đám trẻ con đang ngồi xổm thành hàng bên ngoài, mặt đứa nào đứa nấy cũng thèm ăn, nghe thấy lời thím Đường nói, trong nháy mắt liền giải tán hết, vừa chạy vừa kêu lên: “Mẹ! Thím Đường mở quán rồi!”
“Bà! Cháu muốn ăn thịt kho!”
“Cha cha cha cha cha cha cha cha, con muốn ăn chân vịt!”
Thím Đường đờ mặt ra nhìn đám trẻ con chạy đi mỗi đứa một phía, nhất thời cho rằng bản thân sẽ bị cha mẹ của mấy đứa trẻ đó oán trách mất.
Thuận tay kê một cái quạt hương bồ lớn lên trên, rõ ràng là đầu xuân chưa ấm hẳn mà vẫn còn lạnh, bà lại ra sức mà phe phẩy quạt. Đương nhiên vì vậy mà hương thơm của nồi thịt kho liền bay ra bên ngoài khung cửa sổ, bay đi khắp nơi, chui được vào cả lỗ mũi của người khác, chưa đến giờ ăn cơm mà đã khiến bụng của nhiều người phải kêu ùng ục rồi.
Hương thơm bay thẳng qua khu nhà tập thể, từ từ bay ra cả ngoài mặt đường, khi đó hương thơm mới nhạt hơn chút, nhưng mấy người đi đường xung quanh nhịn không được mà bắt đầu ngó đông ngó tây, vội vàng tím ra nguồn gốc của hương thơm đó.
Trong đó bao gồm cả Hứa Kiến Dân đang dẫn vợ về nhà mẹ đẻ nữa.
Chiều hôm qua, anh ta dẫn vợ tới bệnh viện, kiểm tra thì biết Nhị Đào mang thai hai tháng rồi. Mẹ Hứa nửa năm nay chưa lộ ra sắc mặt tốt đẹp nào, cuối cùng cũng nhả ra cho anh ta được túi quà, để anh ta dẫn vợ về nhà mẹ đẻ.
“Đây là mùi gì vậy? Thơm quá!” Hứa Kiến Dân nhếch nhếch mũi, hít vào một hơi dài.
Trước lúc đó, Lý Nhị Đào cũng cảm thấy hình như kỳ kinh nguyệt của mình tới không đúng ngày. Mới đầu cô ấy cũng ôm chút kỳ vọng, nhưng không quá để ý, vì dù sao bị chậm hai ba ngày cũng là chuyện bình thường. Mãi đến khi tận hai tháng mà chưa thấy gì, cô ấy mới nói chuyện này với người trong nhà.
Nghe được tin này, thái độ mẹ Hứa thay đổi ngay lập tức, không những không bắt cô ấy phải làm gì, mà còn kêu Hứa Kiến Dân xin nghỉ phép dẫn cô ấy tới bệnh viện kiểm tra.
Dù cho Nhị Đào là người trong thành phố, nhưng từ lớn đến bé chưa từng được đi tới bệnh viện, trước kia cảm lạnh ho khan cùng lắm là uống bát nước gừng nóng, cần gì phải đi bệnh viện cho tốn tiền? Nhớ tới lời của mẹ cô ấy lúc trước khi về nhà mẹ đẻ, Nhị Đào thấy xúc động vô cùng.
Hóa ra, mẹ cô ấy nói không sai chút nào, chỉ vì chưa sinh được con nên mẹ chồng mới khắt khe đến vậy. May mà bây giờ mang thai rồi, những ngày tốt đẹp mà cô trông mong cuối cùng cũng đến rồi.
Trên đường đi tới bệnh viện, cô ấy cũng tính toán cẩn thận hết rồi, kiểm tra xác thực xong, cô dường như đang ở trên mây vậy, mơ mơ màng màng, hạnh phúc đến mức sắp bay lên được luôn rồi.
Chuyện kế tiếp cũng giống hệt với dự đoán của cô ấy, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Mẹ chồng cô như biến thành một người khác vậy, không làm mặt lạnh với cô nữa, không bắt cô làm việc nữa, có lúc cô cầm bình nước nóng rót ra để uống, bà ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, còn liên tục kêu cô dừng lại, tự tay rót thêm chút nước lạnh mới mang tới trước mặt.
Từ lúc xác định được tin tức tới giờ, chính xác thì chỉ mới một ngày một đêm, nhưng trạng thái của Nhị Đào đều trở nên không giống với lúc trước nữa rồi, khi trước đây cô ấy luôn theo bản năng mà khom ngực cúi đầu xuống, dù bộ dáng của cô không tồi, nhưng luôn khiến người khác có cảm giác lo ngại, không có chút thoải mái nào. Những người quen biết cô với chị gái đều nói hai cô con gái nhà họ Lý trông rất xinh xắn, nhưng cô em lại không bằng cô chị.
“Thôi được, mẹ cầm là được chứ gì? Nếu vậy, trước hết con cứ cầm hai đồng làm tiền tiêu vặt đi, dùng hết lại nói với mẹ.” Thím Đường bất đắc dĩ mà buông vũ khí đầu hàng, từ tốn đưa hai đồng cho Đường Hồng Mân, rồi cất hết tiền vào trong túi, vui tươi hớn hở nói với con trai: “Không có phần của con đâu!”
.....
Đôi khi, bắt đầu một cách thuận lợi là việc vô cùng quan trọng.
Thím Đường không nghĩ ngày thứ hai sẽ buôn bán tốt được như ngày thứ nhất, chậm chạp đi ra mở cửa sổ, nhìn lên, ôi chao, trẻ con bên ngoài xếp hàng ngồi xổm cả một hàng ở dưới cửa sổ.
“Mấy đứa làm cái gì vậy? Đi ra chỗ khác chơi, thím còn phải bán thịt kho nữa!”
Đám trẻ con đang ngồi xổm thành hàng bên ngoài, mặt đứa nào đứa nấy cũng thèm ăn, nghe thấy lời thím Đường nói, trong nháy mắt liền giải tán hết, vừa chạy vừa kêu lên: “Mẹ! Thím Đường mở quán rồi!”
“Bà! Cháu muốn ăn thịt kho!”
“Cha cha cha cha cha cha cha cha, con muốn ăn chân vịt!”
Thím Đường đờ mặt ra nhìn đám trẻ con chạy đi mỗi đứa một phía, nhất thời cho rằng bản thân sẽ bị cha mẹ của mấy đứa trẻ đó oán trách mất.
Thuận tay kê một cái quạt hương bồ lớn lên trên, rõ ràng là đầu xuân chưa ấm hẳn mà vẫn còn lạnh, bà lại ra sức mà phe phẩy quạt. Đương nhiên vì vậy mà hương thơm của nồi thịt kho liền bay ra bên ngoài khung cửa sổ, bay đi khắp nơi, chui được vào cả lỗ mũi của người khác, chưa đến giờ ăn cơm mà đã khiến bụng của nhiều người phải kêu ùng ục rồi.
Hương thơm bay thẳng qua khu nhà tập thể, từ từ bay ra cả ngoài mặt đường, khi đó hương thơm mới nhạt hơn chút, nhưng mấy người đi đường xung quanh nhịn không được mà bắt đầu ngó đông ngó tây, vội vàng tím ra nguồn gốc của hương thơm đó.
Trong đó bao gồm cả Hứa Kiến Dân đang dẫn vợ về nhà mẹ đẻ nữa.
Chiều hôm qua, anh ta dẫn vợ tới bệnh viện, kiểm tra thì biết Nhị Đào mang thai hai tháng rồi. Mẹ Hứa nửa năm nay chưa lộ ra sắc mặt tốt đẹp nào, cuối cùng cũng nhả ra cho anh ta được túi quà, để anh ta dẫn vợ về nhà mẹ đẻ.
“Đây là mùi gì vậy? Thơm quá!” Hứa Kiến Dân nhếch nhếch mũi, hít vào một hơi dài.
Trước lúc đó, Lý Nhị Đào cũng cảm thấy hình như kỳ kinh nguyệt của mình tới không đúng ngày. Mới đầu cô ấy cũng ôm chút kỳ vọng, nhưng không quá để ý, vì dù sao bị chậm hai ba ngày cũng là chuyện bình thường. Mãi đến khi tận hai tháng mà chưa thấy gì, cô ấy mới nói chuyện này với người trong nhà.
Nghe được tin này, thái độ mẹ Hứa thay đổi ngay lập tức, không những không bắt cô ấy phải làm gì, mà còn kêu Hứa Kiến Dân xin nghỉ phép dẫn cô ấy tới bệnh viện kiểm tra.
Dù cho Nhị Đào là người trong thành phố, nhưng từ lớn đến bé chưa từng được đi tới bệnh viện, trước kia cảm lạnh ho khan cùng lắm là uống bát nước gừng nóng, cần gì phải đi bệnh viện cho tốn tiền? Nhớ tới lời của mẹ cô ấy lúc trước khi về nhà mẹ đẻ, Nhị Đào thấy xúc động vô cùng.
Hóa ra, mẹ cô ấy nói không sai chút nào, chỉ vì chưa sinh được con nên mẹ chồng mới khắt khe đến vậy. May mà bây giờ mang thai rồi, những ngày tốt đẹp mà cô trông mong cuối cùng cũng đến rồi.
Trên đường đi tới bệnh viện, cô ấy cũng tính toán cẩn thận hết rồi, kiểm tra xác thực xong, cô dường như đang ở trên mây vậy, mơ mơ màng màng, hạnh phúc đến mức sắp bay lên được luôn rồi.
Chuyện kế tiếp cũng giống hệt với dự đoán của cô ấy, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Mẹ chồng cô như biến thành một người khác vậy, không làm mặt lạnh với cô nữa, không bắt cô làm việc nữa, có lúc cô cầm bình nước nóng rót ra để uống, bà ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, còn liên tục kêu cô dừng lại, tự tay rót thêm chút nước lạnh mới mang tới trước mặt.
Từ lúc xác định được tin tức tới giờ, chính xác thì chỉ mới một ngày một đêm, nhưng trạng thái của Nhị Đào đều trở nên không giống với lúc trước nữa rồi, khi trước đây cô ấy luôn theo bản năng mà khom ngực cúi đầu xuống, dù bộ dáng của cô không tồi, nhưng luôn khiến người khác có cảm giác lo ngại, không có chút thoải mái nào. Những người quen biết cô với chị gái đều nói hai cô con gái nhà họ Lý trông rất xinh xắn, nhưng cô em lại không bằng cô chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.