Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Chương 88

Hàn Tiểu Kỳ

07/09/2022

Thím Đường nhanh chóng bỏ thịt vào một cái đĩa sứ nhỏ, cho cả thịt lẫn đĩa cân lên, đang định nói hai cân, Hứa Kiến dân liền kêu lên như con gà bị cắt tiết, vừa muốn nói to lại vừa khẽ giọng: “Cái đĩa kia, cái đĩa kia không phải tính cân cùng đó chứ? Bỏ ra đi, bỏ ra đi...”

“Cân xong rồi sẽ trừ đi.” Thím Đường không biết nói gì liếc anh ta một cái: “Tám lạng bảy đồng.”

Cân xong, bà liền lấy kẹp gắp thịt bỏ vào một cái đĩa sạch sẽ khác, lại dùng cái đĩa vừa đựng thịt kia cân lại, còn đặc biệt cho Hứa Kiến Dân xem, trừ cân báo giá xong, thuận tiện trừ đi ba phân tiền lẻ: “Cháu mở lọ ra.”

Hứa Kiến Dân lúc này có mang một cái lọ sứ đến, nghe vậy vội mở nắp lọ ra, móc tiền ra từ trong túi, cười hì hì nói: “Bác dâu thêm cháu ít tai lợn nữa đi, cháu sẽ không mặc cả nữa, nếu không bác thêm cho cháu cái cổ vịt kia để cháu thử xem?”

Thím Đường:......Đúng là con trai do mẹ cậu ta sinh ra.

Dù gì cũng là cháu nhà thông gia, với ít đồ này, thím Đường cũng lười nhác chẳng muốn so đo, chọn ra cái cổ vịt nhỏ nhất cho vào lọ của anh ta, bà thuận miệng hỏi: “Nhị Đào không về cùng với cháu sao? Cháu không đi thăm mẹ vợ mình sao?”

“Đừng đừng đừng!” Hứa Kiến Dân vội vàng phóng tầm mắt ra bốn phía xung quanh, đợi thần sắc ổn định lại rồi, anh ta mới vội rống lên xin tha: “Bác dâu làm ơn làm phước, coi như hôm nay không nhìn thấy cháu nhé.”

Thấy thím Đường không nói gì, anh ta càng nóng ruột hơn: “Nếu không phải Nhị Đào mang thai, muốn ăn thịt nhà bác, mẹ cháu sẽ không lỡ bỏ mấy đồng tiền này đâu, là Nhị Đào làm loạn muốn ăn, còn đập cả bát ăn cơm ra, mẹ cháu thực sự không còn biện pháp nào, mới kêu cháu tới mua. Có chút thịt vậy thôi, nếu để cha vợ mà biết, không phải sẽ kêu cả em vợ tới cùng ăn sao? Vợ cháu với em vợ thì ăn sao được?”

“Bác dâu à, nể mặt bác trai cháu ở trên trời, bác hãy giúp cháu che dấu bí mật này nhé! Cầu xin bác đó, sau này cháu sẽ không mặc cả nữa!”

Thím Đường còn có thể nói gì được nữa đây? Đứa cháu trai trắng trẻo mập mạp cười lên còn có hai cái lúm má đồng tiền ngày trước, bây giờ lại như vậy, giống hệt mẹ nó không khác chút nào, bộ dáng khôn khéo đến lừa người.

Thực ra Hứa Kiến Dân không dễ nhìn bằng Hứa Học Quân, chỉ là anh ta có khuôn mặt chữ điền, hàng lông mày đối xứng mắt to, rất giống với mấy diễn viên chính trong phim anh hùng, nhìn qua trông rất có chính nghĩa, vậy mà....

“Đi đi, mau đi đi, hôm nay bác chưa từng nhìn qua mày.” Thím Đường còn có thể nói gì được nữa đây? Vội xua tay đuổi người.

“Tạm biệt bác dâu, cháu đi đây.” Giấu chiếc bình vào trong ngực, Hứa Kiến Dân lại lén la lén lút chạy đi nhanh như chớp, chớp mắt cái đã không thấy người đâu.



Thím Đường đứng trước cửa sổ nhìn vào khoảng không trống rỗng như bị ngốc, nhớ lại lúc trước Nhị Đào bị gả về nhà họ Hứa không biết sẽ bị mẹ Hứa đối xử như thế nào, xem ra bây giờ, người không may là mẹ Hứa rồi? Lại nhớ tới người chị Lý Đào vô cùng lợi hại của Nhị Đào kia, bà đột nhiên nhận ra.

Xem ra, câu thành ngữ này khá hợp để nói lúc này, không phải người một nhà không vào cùng một cửa.

Hợp thật đấy!

Có những người, mười hai mươi năm trước chưa từng xuất hiện, bỗng nhiên xuất hiện bất thình lình, lại còn thường xuyên ở trước mặt người khác mà lay động.

Thím Đường nhìn cái người mua thịt như đi ăn trộm kia, mua xong thì trốn đi như Hứa Kiến Dân kia, bà từ ngạc nhiên, bây giờ đành coi như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy anh ta chúi đầu vào chân rồi nhanh chóng rời đi.

Không phải là đi đường sẽ lén la lén lút chút sao?

Không phải cứ nhìn đông nhìn tây thì chắc chắn không phải người tốt sao?

Không phải mỗi lần quay về đều la liếm mà xin thêm đồ sao?

Không phải không được phép kể chuyện anh ta tới mua thịt kho với cha vợ anh ta sao?

Không phải...

“Mẹ, người kia lại tới nữa sao?” Đường Hồng Mân bế nhóc mập ra sân sau, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng Hứa Kiến Dân quẹo vào một con đường nhỏ mà biến mất, bởi vì bản thân đã nhìn thấy một lúc, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh ta.

“Còn không phải sao?” Thím Đường hạ cái kẹp thịt xuống, xoa xoa tay vào tạp dề, đưa tay ra bế nhóc mập: “Tiểu tử thối lại không chịu ngủ hả? Tháng trước ngủ bao nhiêu cũng không thấy đủ, giờ lại bắt đầu làm loạn rồi sao?”

Giống như nghe hiểu được ý bà nội bé, khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc mập nhăn lại, cánh tay mập như củ sen ra sức mà khua qua khua lại, giống như đang muốn phản kháng lại. Nhưng trông vì quá đang yêu, kiểu phản kháng kia cũng chẳng có tác dụng gì, dễ dàng bị thím Đường bế vào trong lòng, còn bị bà tét một cái vào mông, làm bé giận đến bi bô mà kêu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Mỹ Tư Tư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook