Thập Niên 70 Nắm Giữ Không Gian Điên Cuồng Tích Trữ Vật Tư
Chương 6:
Lê Vận
12/09/2024
"Ông với bà nội của cháu cũng tính là để dành số tiền đó cho cháu nhiều hơn, nhưng mấy năm nay cuộc sống khó khăn quá. Những năm trước còn gặp nạn đói, để cứu sống cả nhà, phải động vào số tiền đó.
Lúc cháu năm tuổi còn bị trận ốm nặng, cháu sốt đến mơ màng, tiền thuốc men cũng tốn không ít. Sau đó gia đình còn phải xây nhà, bọn trẻ cũng lớn dần, chi tiêu mỗi ngày như nước chảy. Còn nữa, mẹ hai của cháu mãi không sinh được con, phải uống thuốc bắc điều dưỡng quanh năm, số tiền đó cũng tiêu gần hết rồi.
Bây giờ cơm cũng sắp không có mà ăn, lấy đâu ra tiền cho cháu? Nếu không phải thế thì ông bà cũng chẳng trông chờ vào việc gả cháu đi để cháu được hưởng phúc."
Lâm Kiều Kiều đứng dậy phủi bụi trên người:
"Thì ra mấy năm nay cả nhà sống nhờ vào tiền nuôi dưỡng của cháu sao?
Vậy thì cháu phải gọi mọi người đến đây nói cho rõ ràng, ai tiêu tiền của cháu thì phải trả lại!"
Ông Lâm thấy cô như vậy, vội vàng ngăn lại:
"Đều là người một nhà, sao có thể ầm ĩ ra ngoài cho thiên hạ cười chê được."
"Vậy ý của ông là gì?"
Ông Lâm toát mồ hôi, gật đầu lia lịa:
"Hai điều kiện trước đó của cháu, ông đồng ý. Đợi mai nhà họ Triệu đến đưa sính lễ, ông sẽ chia cho cháu một nửa."
Hai nghìn đồng này tiêu mất một ít nhưng cũng còn hơn tám trăm, đó là số tiền ông bà già này để dành làm của để dành lúc chết. Đám trẻ trong nhà không ai biết chuyện này, một khi bị cô ta nói ra, thì sẽ chẳng giấu được nữa.
Tính ra, một nửa tiền sính lễ của nhà họ Triệu cũng chỉ có hai trăm, đưa thì đưa, coi như chặn miệng cô ta lại. Sau khi chuyển cô ta ra khỏi nhà họ Lâm, sau này cô ta có nói gì thì ông cũng nhất quyết không th
ừa nhận.
"Được thôi."
Lâm Kiều Kiều thỏa hiệp, có thể moi tiền từ tay ông ta ra cũng là điều không tệ, số còn lại cô sẽ dần dần khiến họ trả lại hết.
"Bố mẹ cháu bao nhiêu năm qua chưa từng đến tìm cháu sao?"
Ông Lâm thấy cô dường như không biết gì về thân phận của bố con nhà họ Cố, liền lo lắng rằng cô biết thân phận của họ rồi sẽ hối hận về việc tách ra.
Ông vội vàng nói: "Tất nhiên là họ chưa đến tìm cháu. Nếu không, người ta giàu có như vậy, chúng ta còn có thể cản không cho cháu nhận lại cha mẹ sao?"
Lâm Kiều Kiều mỉm cười nhìn ông một cái:
"Cháu biết rồi."
Cô quay người đẩy cửa ra, rồi lại quay đầu nói: "Mấy ngày tới cháu sẽ không đi làm đâu, tốt nhất là bảo bà nội nấu cho cháu ăn ngon một chút, nếu không thân thể này của cháu chưa chắc đã chịu nổi đến ngày kết hôn đâu."
Nhìn cô đi ra ngoài, ông Lâm định rít thêm một hơi thuốc lào, nhưng thấy thuốc đã tắt ngấm, ông lắc đầu thở dài.
"Không phải người nhà họ Lâm thì không cùng một lòng, loại tai họa này để lại sớm muộn cũng hủy hoại gia đình, tách ra là tốt."
Nói rồi ông xỏ giày, ra ngoài đi làm.
Lâm Kiều Kiều quay về căn phòng nhỏ ẩm thấp của mình, so với phòng lớn của ông Lâm, căn phòng này quả thật toát lên vẻ "thương cảm" của ông.
Cô lục lọi trong tủ một hồi, tìm được một chiếc áo khoác cũ vá chằng vá đụp tạm mặc được, thay thế chiếc áo đầy mồ hôi trên người.
Không có quần thay, đành phải chịu đựng mà mặc tiếp, đợi đến mai có tiền rồi tính.
Cô xách theo một cái giỏ tre và cầm theo cái xẻng để phòng thân.
Cái hệ thống mạt thế này khiến cô có cảm giác nguy hiểm đang cận kề, cứ như thể nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ chết rất thảm. Chỉ còn cách đánh liều mà làm thôi.
Hơn nữa, cô cũng cần phải lên núi tích trữ thức ăn và thuốc men. Nếu không, với thái độ của nhà họ Lâm đối với cô, không biết sau này cô còn có cơm ăn hay không.
Dù có may mắn hoàn thành nhiệm vụ và sống sót, cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền để nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Miên Miên thấy cô ra ngoài, liền vội vàng ngăn lại:
"Ông không cho chị đi đâu."
Lâm Kiều Kiều gạt tay cô ta ra:
"Nếu chị muốn đi, em cũng không cản nổi, hơn nữa không có giấy giới thiệu của chủ nhiệm, chị có thể đi đâu được?
Chị chỉ lên núi đào chút rau dại thôi, trưa sẽ về. Em tốt nhất nên nhân lúc điểm dân trí ít người, đi mà trò chuyện với anh chàng trí thức họ Hạ của em, chị không chờ lâu đâu."
Nói rồi cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Lúc cháu năm tuổi còn bị trận ốm nặng, cháu sốt đến mơ màng, tiền thuốc men cũng tốn không ít. Sau đó gia đình còn phải xây nhà, bọn trẻ cũng lớn dần, chi tiêu mỗi ngày như nước chảy. Còn nữa, mẹ hai của cháu mãi không sinh được con, phải uống thuốc bắc điều dưỡng quanh năm, số tiền đó cũng tiêu gần hết rồi.
Bây giờ cơm cũng sắp không có mà ăn, lấy đâu ra tiền cho cháu? Nếu không phải thế thì ông bà cũng chẳng trông chờ vào việc gả cháu đi để cháu được hưởng phúc."
Lâm Kiều Kiều đứng dậy phủi bụi trên người:
"Thì ra mấy năm nay cả nhà sống nhờ vào tiền nuôi dưỡng của cháu sao?
Vậy thì cháu phải gọi mọi người đến đây nói cho rõ ràng, ai tiêu tiền của cháu thì phải trả lại!"
Ông Lâm thấy cô như vậy, vội vàng ngăn lại:
"Đều là người một nhà, sao có thể ầm ĩ ra ngoài cho thiên hạ cười chê được."
"Vậy ý của ông là gì?"
Ông Lâm toát mồ hôi, gật đầu lia lịa:
"Hai điều kiện trước đó của cháu, ông đồng ý. Đợi mai nhà họ Triệu đến đưa sính lễ, ông sẽ chia cho cháu một nửa."
Hai nghìn đồng này tiêu mất một ít nhưng cũng còn hơn tám trăm, đó là số tiền ông bà già này để dành làm của để dành lúc chết. Đám trẻ trong nhà không ai biết chuyện này, một khi bị cô ta nói ra, thì sẽ chẳng giấu được nữa.
Tính ra, một nửa tiền sính lễ của nhà họ Triệu cũng chỉ có hai trăm, đưa thì đưa, coi như chặn miệng cô ta lại. Sau khi chuyển cô ta ra khỏi nhà họ Lâm, sau này cô ta có nói gì thì ông cũng nhất quyết không th
ừa nhận.
"Được thôi."
Lâm Kiều Kiều thỏa hiệp, có thể moi tiền từ tay ông ta ra cũng là điều không tệ, số còn lại cô sẽ dần dần khiến họ trả lại hết.
"Bố mẹ cháu bao nhiêu năm qua chưa từng đến tìm cháu sao?"
Ông Lâm thấy cô dường như không biết gì về thân phận của bố con nhà họ Cố, liền lo lắng rằng cô biết thân phận của họ rồi sẽ hối hận về việc tách ra.
Ông vội vàng nói: "Tất nhiên là họ chưa đến tìm cháu. Nếu không, người ta giàu có như vậy, chúng ta còn có thể cản không cho cháu nhận lại cha mẹ sao?"
Lâm Kiều Kiều mỉm cười nhìn ông một cái:
"Cháu biết rồi."
Cô quay người đẩy cửa ra, rồi lại quay đầu nói: "Mấy ngày tới cháu sẽ không đi làm đâu, tốt nhất là bảo bà nội nấu cho cháu ăn ngon một chút, nếu không thân thể này của cháu chưa chắc đã chịu nổi đến ngày kết hôn đâu."
Nhìn cô đi ra ngoài, ông Lâm định rít thêm một hơi thuốc lào, nhưng thấy thuốc đã tắt ngấm, ông lắc đầu thở dài.
"Không phải người nhà họ Lâm thì không cùng một lòng, loại tai họa này để lại sớm muộn cũng hủy hoại gia đình, tách ra là tốt."
Nói rồi ông xỏ giày, ra ngoài đi làm.
Lâm Kiều Kiều quay về căn phòng nhỏ ẩm thấp của mình, so với phòng lớn của ông Lâm, căn phòng này quả thật toát lên vẻ "thương cảm" của ông.
Cô lục lọi trong tủ một hồi, tìm được một chiếc áo khoác cũ vá chằng vá đụp tạm mặc được, thay thế chiếc áo đầy mồ hôi trên người.
Không có quần thay, đành phải chịu đựng mà mặc tiếp, đợi đến mai có tiền rồi tính.
Cô xách theo một cái giỏ tre và cầm theo cái xẻng để phòng thân.
Cái hệ thống mạt thế này khiến cô có cảm giác nguy hiểm đang cận kề, cứ như thể nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ chết rất thảm. Chỉ còn cách đánh liều mà làm thôi.
Hơn nữa, cô cũng cần phải lên núi tích trữ thức ăn và thuốc men. Nếu không, với thái độ của nhà họ Lâm đối với cô, không biết sau này cô còn có cơm ăn hay không.
Dù có may mắn hoàn thành nhiệm vụ và sống sót, cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền để nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lâm.
Lâm Miên Miên thấy cô ra ngoài, liền vội vàng ngăn lại:
"Ông không cho chị đi đâu."
Lâm Kiều Kiều gạt tay cô ta ra:
"Nếu chị muốn đi, em cũng không cản nổi, hơn nữa không có giấy giới thiệu của chủ nhiệm, chị có thể đi đâu được?
Chị chỉ lên núi đào chút rau dại thôi, trưa sẽ về. Em tốt nhất nên nhân lúc điểm dân trí ít người, đi mà trò chuyện với anh chàng trí thức họ Hạ của em, chị không chờ lâu đâu."
Nói rồi cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.