Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 21:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
Bà quen thuộc với ngôi nhà này, nhắm mắt cũng biết chỗ nào nên nhấc chân, chỗ nào nên rẽ.
Phòng bên cạnh là vợ chồng Dương Kế Đông, Thẩm Phượng Tiên vừa dỗ con trai út ngủ, vừa kéo chăn cho Cẩu Đản, sau đó ngồi dậy đẩy Dương Kế Đông một cái.
Dương Kế Đông vừa định ngủ, bị đẩy một cái như vậy, cả người giật mình, anh ấy rất không hài lòng, dịch người sang một bên: “Làm gì thế?”
Để tiết kiệm tiền dầu, trong nhà chỉ có hai ngọn đèn dầu, một ngọn ở phòng bà Dương, một ngọn ở phòng khách, thường thì Thẩm Phượng Tiên mang vào phòng dùng, vì chị ta có hai đứa con, lại là con trai, nên bà Dương vẫn nhắm một mắt mở một mắt.
Chị ta tắt đèn dầu, rồi bắt đầu nói.
“Chuyện hôm nay anh thấy thế nào?”
Tuy Thẩm Phượng Tiên đã nói nhỏ lại, nhưng lúc này bà Dương đứng ngoài cửa phòng họ vẫn nghe thấy.
Bà nheo mắt, cẩn thận áp tai vào bức tường rào bằng tre nứa không mấy kiên cố.
“Chuyện gì?” Dương Kế Đông chỉ muốn đi ngủ, nghe vậy cũng rất qua loa.
“Thằng út không được ăn trứng còn bị mẹ đánh một trận, anh có biết không? Anh không thấy tủi thân cho thằng út à? Trái lại Đại Hoa nhà chú hai ăn không ít! Cẩu Đản và thằng út chúng tôi còn chưa ngửi thấy mùi!”
Thẩm Phượng Tiên phàn nàn, lúc kích động còn đánh Dương Kế Đông mấy cái, kết quả Dương Kế Đông nói một câu: “Bình thường mẹ cũng không ít lần cho hai anh em Cẩu Đản ăn đồ ăn ngon, em so đo nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, không phải em biết dưới bát sứ có trứng sao?”
“Em nào dám lấy?”
“Lần trước em lấy, mẹ cũng không nói gì.”
“Đó là lấy cho Cẩu Đản ăn!”
"Sau này em cũng có thể làm như vậy mà! Ngủ đi!"
Thẩm Phượng Tiên tức đến phát điên vì người đàn ông này, còn bà Dương bên ngoài không nghe thấy Thẩm Phượng Tiên nói nữa, bỗng cảm thấy người trộm trứng lại thêm một người.
Bà lại đứng một lúc, sau khi nghe thấy tiếng ngáy của con trai cả vọng ra, bà mới cẩn thận đi về phía trước, đây là phòng của vợ chồng Dương Kế Nam.
Dương Kế Nam đang xoa bóp vai cho Hà Minh Tú, "Có đỡ hơn không?"
Hà Minh Tú cười tươi, "Tốt hơn nhiều rồi, anh nói xem hôm nay mẹ thực sự không khỏe sao?"
"Anh thấy là giận dỗi với vợ chồng thằng ba.” Dương Kế Nam ôm cô ta nói: "Em nói em dâu ba là ngốc thật hay giả ngốc, nói gì cũng nghe không lọt, người sáng suốt đều nhìn ra được tại sao mẹ lại tức giận, còn cô ấy thì làm như không có chuyện gì vậy."
"Đó cũng là vì chú ba bảo vệ quá chặt.” Hà Minh Tú nghĩ đến chuyện đối phương chia đồ ăn ngon cho con gái mình, cũng không nói gì xấu về người ta, cô ta nhớ đến chiếc đèn dầu bị chị dâu cả lấy dùng riêng, xoa bụng mình nói, "Cái bụng này của em thật không biết phấn đấu, nếu chúng ta sinh thêm một đứa con trai nữa, thì em cũng có thể mang đèn dầu vào phòng rồi.”
"Chuyện này thì có là gì.” Dương Kế Nam cười nhẹ, "Nếu thực sự sinh, phòng này của chúng ta ngủ như thế nào? Mắt thấy thằng út cũng đã đến tuổi..."
Phòng bên cạnh là vợ chồng Dương Kế Đông, Thẩm Phượng Tiên vừa dỗ con trai út ngủ, vừa kéo chăn cho Cẩu Đản, sau đó ngồi dậy đẩy Dương Kế Đông một cái.
Dương Kế Đông vừa định ngủ, bị đẩy một cái như vậy, cả người giật mình, anh ấy rất không hài lòng, dịch người sang một bên: “Làm gì thế?”
Để tiết kiệm tiền dầu, trong nhà chỉ có hai ngọn đèn dầu, một ngọn ở phòng bà Dương, một ngọn ở phòng khách, thường thì Thẩm Phượng Tiên mang vào phòng dùng, vì chị ta có hai đứa con, lại là con trai, nên bà Dương vẫn nhắm một mắt mở một mắt.
Chị ta tắt đèn dầu, rồi bắt đầu nói.
“Chuyện hôm nay anh thấy thế nào?”
Tuy Thẩm Phượng Tiên đã nói nhỏ lại, nhưng lúc này bà Dương đứng ngoài cửa phòng họ vẫn nghe thấy.
Bà nheo mắt, cẩn thận áp tai vào bức tường rào bằng tre nứa không mấy kiên cố.
“Chuyện gì?” Dương Kế Đông chỉ muốn đi ngủ, nghe vậy cũng rất qua loa.
“Thằng út không được ăn trứng còn bị mẹ đánh một trận, anh có biết không? Anh không thấy tủi thân cho thằng út à? Trái lại Đại Hoa nhà chú hai ăn không ít! Cẩu Đản và thằng út chúng tôi còn chưa ngửi thấy mùi!”
Thẩm Phượng Tiên phàn nàn, lúc kích động còn đánh Dương Kế Đông mấy cái, kết quả Dương Kế Đông nói một câu: “Bình thường mẹ cũng không ít lần cho hai anh em Cẩu Đản ăn đồ ăn ngon, em so đo nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, không phải em biết dưới bát sứ có trứng sao?”
“Em nào dám lấy?”
“Lần trước em lấy, mẹ cũng không nói gì.”
“Đó là lấy cho Cẩu Đản ăn!”
"Sau này em cũng có thể làm như vậy mà! Ngủ đi!"
Thẩm Phượng Tiên tức đến phát điên vì người đàn ông này, còn bà Dương bên ngoài không nghe thấy Thẩm Phượng Tiên nói nữa, bỗng cảm thấy người trộm trứng lại thêm một người.
Bà lại đứng một lúc, sau khi nghe thấy tiếng ngáy của con trai cả vọng ra, bà mới cẩn thận đi về phía trước, đây là phòng của vợ chồng Dương Kế Nam.
Dương Kế Nam đang xoa bóp vai cho Hà Minh Tú, "Có đỡ hơn không?"
Hà Minh Tú cười tươi, "Tốt hơn nhiều rồi, anh nói xem hôm nay mẹ thực sự không khỏe sao?"
"Anh thấy là giận dỗi với vợ chồng thằng ba.” Dương Kế Nam ôm cô ta nói: "Em nói em dâu ba là ngốc thật hay giả ngốc, nói gì cũng nghe không lọt, người sáng suốt đều nhìn ra được tại sao mẹ lại tức giận, còn cô ấy thì làm như không có chuyện gì vậy."
"Đó cũng là vì chú ba bảo vệ quá chặt.” Hà Minh Tú nghĩ đến chuyện đối phương chia đồ ăn ngon cho con gái mình, cũng không nói gì xấu về người ta, cô ta nhớ đến chiếc đèn dầu bị chị dâu cả lấy dùng riêng, xoa bụng mình nói, "Cái bụng này của em thật không biết phấn đấu, nếu chúng ta sinh thêm một đứa con trai nữa, thì em cũng có thể mang đèn dầu vào phòng rồi.”
"Chuyện này thì có là gì.” Dương Kế Nam cười nhẹ, "Nếu thực sự sinh, phòng này của chúng ta ngủ như thế nào? Mắt thấy thằng út cũng đã đến tuổi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.