Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 23:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
"Ngày mai chúng ta đi thăm em gái.” Tôn Quế Phương biết tâm bệnh của anh, lập tức dịu dàng nói.
"Ừ.” Dương Kế Tây đáp.
Đêm nay là đêm Dương Kế Tây ngủ ngon nhất.
Sáng hôm sau gà còn chưa gáy, hai người đã thức dậy, cả đêm không ngủ được, bà Dương luôn nghĩ đến chuyện trứng gà nên nghe thấy tiếng động trong sân liền ngồi dậy.
Đợi sau khi tiếng động đó không còn nữa, bà Dương mới đứng dậy đi ra sân, quả nhiên thấy then cửa sân đã được mở, đóng từ bên ngoài lại.
Vợ chồng thằng ba đi rồi sao?
Nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người tối hôm qua, bà Dương đi đến trước cửa phòng của vợ chồng Dương Kế Tây, sau đó nhẹ nhàng đẩy, cửa đã mở, bên trong không có tiếng động gì.
Xem ra đã thực sự đi rồi.
Bà đóng cửa phòng lại, lặng lẽ trở về phòng mình.
Đến giờ nấu cơm, Thẩm Phượng Tiên ôm đứa con trai út nằm trên giường không nhúc nhích, nhưng tai vẫn dựng lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Còn bên này, Hà Minh Tú vừa định ra khỏi giường thì đã bị Dương Kế Nam kéo vào lòng, khàn khàn hỏi: "Sớm thế này đi làm gì? Chị dâu cả chắc chắn đang nằm trên giường chờ em dâu ba đấy."
"Em thấy không đợi được đâu.” Lúc vợ chồng Dương Kế Tây ra ngoài, Hà Minh Tú bị đánh thức tỉnh dậy, sau đó lại ngủ đến bây giờ, "Hình như vợ chồng chú ba đã ra ngoài rồi, nếu em không dậy nấu cơm thì mẹ sẽ càng tức giận hơn."
Vốn dĩ cô ta không có con trai chống lưng như chị dâu cả, nếu không biểu hiện tốt một chút, vậy Đại Hoa nhà bọn họ sẽ càng sống khổ hơn.
Nghe vợ nói như vậy, Dương Kế Nam lập tức tỉnh táo lại: "Ra ngoài rồi? Vợ chồng thằng ba đi đâu?"
Đêm qua mẹ còn nói không khỏe, sáng nay vợ chồng thằng ba đã lẻn đi rồi?
Đây là muốn làm gì?
"Em chỉ nghe thấy một chút động tĩnh, không biết họ đi đâu. " Hà Minh Tú mặc xong quần áo, "Em đi nấu cơm đây.”
"Anh giúp em."
Dương Kế Nam vội vàng mặc quần áo, nếu để Hà Minh Tú một mình nấu cơm sáng cho cả nhà, chắc chắn sẽ luống cuống tay chân.
Còn Thẩm Phượng Tiên nghe thấy tiếng chân của hai người, tưởng là Tôn Quế Phương và Hà Minh Tú, liền cảm thấy mình đã nhìn thấu tình hình.
Chờ chị ta chậm rãi ôm con trai dậy, mới thấy bà Dương đang đứng ở cửa phòng, vẻ mặt hiền hòa tiếp nhận đứa bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ trong tay chị ta.
"Buổi tối đứa bé có khóc nháo không? Sao mẹ không nghe thấy tiếng động gì?"
Thẩm Phượng Tiên cười gượng gạo, "Không khóc nháo nhiều lắm, mẹ ơi, con đi giúp nấu cơm."
"Dưới bát có để hai quả trứng, nếu muốn cho con con ăn thì cứ lấy."
Lời nói của bà Dương khi
Sau khi ăn xong, Thẩm Phượng Tiên cướp chuyện rửa bát "Sáng sớm cô đã dậy nấu cơm rồi, rửa bát để tôi làm."
Chị ta nói với Hà Minh Tú như vậy.
ến Thẩm Phượng Tiên ngạc nhiên, chị ta cứ cảm thấy lời nói của bà có ẩn ý gì đó, nhìn bà ôm đứa bé đi vào phòng khách, chị ta vẫn hơi mơ màng.
"Ừ.” Dương Kế Tây đáp.
Đêm nay là đêm Dương Kế Tây ngủ ngon nhất.
Sáng hôm sau gà còn chưa gáy, hai người đã thức dậy, cả đêm không ngủ được, bà Dương luôn nghĩ đến chuyện trứng gà nên nghe thấy tiếng động trong sân liền ngồi dậy.
Đợi sau khi tiếng động đó không còn nữa, bà Dương mới đứng dậy đi ra sân, quả nhiên thấy then cửa sân đã được mở, đóng từ bên ngoài lại.
Vợ chồng thằng ba đi rồi sao?
Nghĩ đến cuộc trò chuyện của hai người tối hôm qua, bà Dương đi đến trước cửa phòng của vợ chồng Dương Kế Tây, sau đó nhẹ nhàng đẩy, cửa đã mở, bên trong không có tiếng động gì.
Xem ra đã thực sự đi rồi.
Bà đóng cửa phòng lại, lặng lẽ trở về phòng mình.
Đến giờ nấu cơm, Thẩm Phượng Tiên ôm đứa con trai út nằm trên giường không nhúc nhích, nhưng tai vẫn dựng lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Còn bên này, Hà Minh Tú vừa định ra khỏi giường thì đã bị Dương Kế Nam kéo vào lòng, khàn khàn hỏi: "Sớm thế này đi làm gì? Chị dâu cả chắc chắn đang nằm trên giường chờ em dâu ba đấy."
"Em thấy không đợi được đâu.” Lúc vợ chồng Dương Kế Tây ra ngoài, Hà Minh Tú bị đánh thức tỉnh dậy, sau đó lại ngủ đến bây giờ, "Hình như vợ chồng chú ba đã ra ngoài rồi, nếu em không dậy nấu cơm thì mẹ sẽ càng tức giận hơn."
Vốn dĩ cô ta không có con trai chống lưng như chị dâu cả, nếu không biểu hiện tốt một chút, vậy Đại Hoa nhà bọn họ sẽ càng sống khổ hơn.
Nghe vợ nói như vậy, Dương Kế Nam lập tức tỉnh táo lại: "Ra ngoài rồi? Vợ chồng thằng ba đi đâu?"
Đêm qua mẹ còn nói không khỏe, sáng nay vợ chồng thằng ba đã lẻn đi rồi?
Đây là muốn làm gì?
"Em chỉ nghe thấy một chút động tĩnh, không biết họ đi đâu. " Hà Minh Tú mặc xong quần áo, "Em đi nấu cơm đây.”
"Anh giúp em."
Dương Kế Nam vội vàng mặc quần áo, nếu để Hà Minh Tú một mình nấu cơm sáng cho cả nhà, chắc chắn sẽ luống cuống tay chân.
Còn Thẩm Phượng Tiên nghe thấy tiếng chân của hai người, tưởng là Tôn Quế Phương và Hà Minh Tú, liền cảm thấy mình đã nhìn thấu tình hình.
Chờ chị ta chậm rãi ôm con trai dậy, mới thấy bà Dương đang đứng ở cửa phòng, vẻ mặt hiền hòa tiếp nhận đứa bé vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ trong tay chị ta.
"Buổi tối đứa bé có khóc nháo không? Sao mẹ không nghe thấy tiếng động gì?"
Thẩm Phượng Tiên cười gượng gạo, "Không khóc nháo nhiều lắm, mẹ ơi, con đi giúp nấu cơm."
"Dưới bát có để hai quả trứng, nếu muốn cho con con ăn thì cứ lấy."
Lời nói của bà Dương khi
Sau khi ăn xong, Thẩm Phượng Tiên cướp chuyện rửa bát "Sáng sớm cô đã dậy nấu cơm rồi, rửa bát để tôi làm."
Chị ta nói với Hà Minh Tú như vậy.
ến Thẩm Phượng Tiên ngạc nhiên, chị ta cứ cảm thấy lời nói của bà có ẩn ý gì đó, nhìn bà ôm đứa bé đi vào phòng khách, chị ta vẫn hơi mơ màng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.