Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 27:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
Tôn Quế Phương nắm chặt tay cô ấy, sau đó cùng Dương Kế Tây rời đi.
Dương Yêu Muội tiễn bọn họ ra con đường nhỏ ngoài sân, nhìn họ rẽ đi rồi mới luyến tiếc quay về nhà.
Kết quả vừa ngồi xuống giặt quần áo thì Lưu Chương thở hồng hộc chạy về.
"Tại sao anh lại về rồi?” Dương Yêu Muội ngạc nhiên hỏi.
"Anh nghe người ta nói, thấy anh ba đến nhà chúng ta.” Lưu Chương sợ một mình Dương Yêu Muội tiếp đãi không chu toàn, dù sao cũng nghe người ta nói anh ba dẫn chị dâu ba đến cùng.
Dương Yêu Muội chỉ vào đồ trên bàn ở phòng khách, lại nói vợ chồng Dương Kế Tây đã đi rồi, Lưu Chương nghe vậy nhìn đống kẹo và bột mì trên bàn thì thở dài, "Vợ chồng anh ba thật là..."
Trong lòng Lưu Chương nghĩ lần sau không thể để bọn họ nói đi là đi như vậy được.
Trong cả nhà họ Dương, người đối xử tốt nhất với vợ anh ấy cũng chỉ có anh tba Dương Kế Tây và chị dâu ba thôi.
Tất nhiên, anh ấy cũng là nghe Dương Yêu Muội kể những chuyện tốt của chị dâu ba trước khi chị ấy lấy chồng.
Bây giờ đã thành người một nhà, cũng là chuyện đáng mừng.
"Anh lại đang nghĩ đến chân của Yêu Muội à?"
Trên đường về, Tôn Quế Phương chọc vào cánh tay Dương Kế Tây hỏi.
"Ừ, nếu lúc ấy anh cõng em ấy đivững hơn một chút thì đã không có chuyện sau này..."
Hồi còn nhỏ, Dương Yêu Muội thích chạy theo sau Dương Kế Tây, vì là con gái nên bà Dương và ông Dương không quan tâm cô ấy lắm, dù sao muốn ăn no thì phải làm việc.
Cô bé còn nhỏ theo mấy đứa trẻ lớn đi đào rau dại, nhặt củi đốt, kết quả là người nhỏ đi không nhanh, lại thêm trời mưa to nên bị lạc trên núi.
Dương Kế Tây đi tìm người, lúc tìm thấy thì Dương Yêu Muội đã bị thương ở chân, khi đó anh cũng không lớn lắm, cõng Dương Yêu Muội đi rất khó khăn, kết quả là cả hai người cùng ngã, chân Dương Yêu Muội bị thương nặng hơn, về nhà đưa đi chữa thì…
Nghĩ đến những gì em gái phải chịu đựng lúc đó, lòng Dương Kế Tây vô cùng khó chịu.
Cũng sau chuyện này, Dương Kế Tây vốn hoạt bát vui vẻ bỗng chốc trở nên trầm mặc.
"Đừng nghĩ nữa, nghĩ về quá khứ không bằng nghĩ về tương lai, chúng ta đối xử tốt với Yêu Muội mới là quan trọng nhất.” Cô không nói câu lúc đó anh còn là một đứa trẻ, vì trước đây cô đã nói quá nhiều như vậy rồi.
"Ừ.” Dương Kế Tây gật đầu, "Hôm nay chúng ta không về nhà lại mặt thật sự không sao chứ?"
Tôn Quế Phương bất đắc dĩ nói: "Ba má em không ở nhà, em gái em cũng đi làm rồi, nhà không có ai cả.”
Bọn họ biết Dương Yêu Muội chắc chắn sẽ ở nhà nên mới đến.
Dương Kế Tây gãi đầu, sau khi bị Tôn Quế Phương chọc vào cánh tay thì cũng cười theo.
Dương Yêu Muội tiễn bọn họ ra con đường nhỏ ngoài sân, nhìn họ rẽ đi rồi mới luyến tiếc quay về nhà.
Kết quả vừa ngồi xuống giặt quần áo thì Lưu Chương thở hồng hộc chạy về.
"Tại sao anh lại về rồi?” Dương Yêu Muội ngạc nhiên hỏi.
"Anh nghe người ta nói, thấy anh ba đến nhà chúng ta.” Lưu Chương sợ một mình Dương Yêu Muội tiếp đãi không chu toàn, dù sao cũng nghe người ta nói anh ba dẫn chị dâu ba đến cùng.
Dương Yêu Muội chỉ vào đồ trên bàn ở phòng khách, lại nói vợ chồng Dương Kế Tây đã đi rồi, Lưu Chương nghe vậy nhìn đống kẹo và bột mì trên bàn thì thở dài, "Vợ chồng anh ba thật là..."
Trong lòng Lưu Chương nghĩ lần sau không thể để bọn họ nói đi là đi như vậy được.
Trong cả nhà họ Dương, người đối xử tốt nhất với vợ anh ấy cũng chỉ có anh tba Dương Kế Tây và chị dâu ba thôi.
Tất nhiên, anh ấy cũng là nghe Dương Yêu Muội kể những chuyện tốt của chị dâu ba trước khi chị ấy lấy chồng.
Bây giờ đã thành người một nhà, cũng là chuyện đáng mừng.
"Anh lại đang nghĩ đến chân của Yêu Muội à?"
Trên đường về, Tôn Quế Phương chọc vào cánh tay Dương Kế Tây hỏi.
"Ừ, nếu lúc ấy anh cõng em ấy đivững hơn một chút thì đã không có chuyện sau này..."
Hồi còn nhỏ, Dương Yêu Muội thích chạy theo sau Dương Kế Tây, vì là con gái nên bà Dương và ông Dương không quan tâm cô ấy lắm, dù sao muốn ăn no thì phải làm việc.
Cô bé còn nhỏ theo mấy đứa trẻ lớn đi đào rau dại, nhặt củi đốt, kết quả là người nhỏ đi không nhanh, lại thêm trời mưa to nên bị lạc trên núi.
Dương Kế Tây đi tìm người, lúc tìm thấy thì Dương Yêu Muội đã bị thương ở chân, khi đó anh cũng không lớn lắm, cõng Dương Yêu Muội đi rất khó khăn, kết quả là cả hai người cùng ngã, chân Dương Yêu Muội bị thương nặng hơn, về nhà đưa đi chữa thì…
Nghĩ đến những gì em gái phải chịu đựng lúc đó, lòng Dương Kế Tây vô cùng khó chịu.
Cũng sau chuyện này, Dương Kế Tây vốn hoạt bát vui vẻ bỗng chốc trở nên trầm mặc.
"Đừng nghĩ nữa, nghĩ về quá khứ không bằng nghĩ về tương lai, chúng ta đối xử tốt với Yêu Muội mới là quan trọng nhất.” Cô không nói câu lúc đó anh còn là một đứa trẻ, vì trước đây cô đã nói quá nhiều như vậy rồi.
"Ừ.” Dương Kế Tây gật đầu, "Hôm nay chúng ta không về nhà lại mặt thật sự không sao chứ?"
Tôn Quế Phương bất đắc dĩ nói: "Ba má em không ở nhà, em gái em cũng đi làm rồi, nhà không có ai cả.”
Bọn họ biết Dương Yêu Muội chắc chắn sẽ ở nhà nên mới đến.
Dương Kế Tây gãi đầu, sau khi bị Tôn Quế Phương chọc vào cánh tay thì cũng cười theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.