Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 3:
Tả Mộc Trà Trà Quân
26/03/2024
Giọng bà cũng không có gì khác lạ.
"Mẹ cũng biết, chẳng qua để Quế Phương chịu thiệt, mọi người chỉ giúp được thế thôi, sau này mẹ sẽ bù cho con."
"Mẹ thật tốt.” Thấy bà nghiêng đầu nói với Tôn Quế Phương, Dương Kế Tây đưa tay cầm tờ năm hào, nhìn bà Dương cười tươi, "Mẹ, con đói quá."
"Trong nồi có cháo loãng, mẹ nghĩ lúc nào con tỉnh dậy cũng có thể ăn bất cứ lúc nào." Bà Dương liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người nói.
"Để con đi múc." Tôn Quế Phương vẫn luôn lo lắng cho Dương Kế Tây, dịu dàng nói.
"Chúng ta cùng đi, anh cũng muốn đi hít thở không khí một chút."
Dương Kế Tây không buông tay, tự mình xuống giường, mang giày cỏ, cùng Tôn Quế Phương chậm rãi bước đi.
Cháu trai nhỏ thấy anh đi chậm như vậy, liền bắt chước đi phía sau, Dương Kế Tây quay đầu lại nhìn thấy, mỉm cười với cháu trai nhỏ, nếu anh nhớ không nhầm thì sau này đứa bé này vào thành phố làm rể, khiến anh cả Dương Kế Đông tức điên lên.
Bà Dương đứng bên giường nhìn bóng lưng của hai vợ chồng con trai thứ ba, mắt hơi nheo lại, sao bà lại thấy sau một trận ốm con trai thứ ba lại thay đổi đôi chút?
Ông Dương có hai người anh trai, một cô em gái.
Ông và bà Dương có bốn người con trai, một người con gái, con trai theo thứ tự là anh cả Dương Kế Đông, anh hai Dương Kế Nam, anh ba Dương Kế Tây, em tư Dương Kế Bắc và cô con gái út Dương Yêu Muội.
Anh cả, anh hai, anh ba và cô út đã kết hôn, hiện tại chỉ còn anh tư Dương Kế Bắc vẫn còn độc thân.
Trong số các anh em, ông Dương là con thứ ba, sau khi chia gia tài, ngay bên cạnh nhà củ, ông xây một căn nhà cỏ tranh, anh cả ông thì ở trong nhà cũ, anh hai xây nhà ở phía bên kia nhà cũ, ba anh em xếp nhà thành một hàng, đứng trong sân nhà mình có thể nói chuyện lớn tiếng với nhà anh hai ở xa nhất.
Dương Kế Tây đứng trong sân, được ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu vào, sắc mặt rất bình tĩnh, bên cạnh anh, Tôn Quế Phương đỡ anh, đầy vẻ lo lắng..
"Anh không sao." Anh khẽ nói.
Tôn Quế Phương hít sâu một hơi: "Ừ!"
Nhà họ Dương không lớn lắm, ngoài phòng chứa củi và nhà bếp thì chỉ có bốn phòng, nhìn từ bên ngoài là vậy, nhưng bên trong thực chất có năm phòng, trong đó có một phòng bị ngăn đôi, một bên là Dương Kế Tây, một bên là Dương Kế Bắc ở.
Vì thế phòng của họ là nhỏ nhất trong nhà.
Quả thật trong nồi đúng là có cháo loãng, nhưng nhìn là biết chỉ đủ cho một người ăn, đây là phần để dành cho Tôn Quế Phương, chứ không phải như lời bà Dương nói là để riêng cho anh.
"Anh ăn đi, em không đói."
Tôn Quế Phương đặt bát cháo trước mặt anh, giục anh ăn.
Cô thực sự không đói, lúc trước vẫn lo lắng cho Dương Kế Tây, cô cũng không ăn vào.
Hai ngày nay cũng chỉ ăn được hai bữa.
Dương Kế Tây không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến tủ bát, lấy ra hai quả trứng gà dưới cái bát sứ sứt, đây là thói quen của bà Dương, bà thích đặt những quả trứng mới nhặt vào cái bát sứ úp ngược.
"Mẹ cũng biết, chẳng qua để Quế Phương chịu thiệt, mọi người chỉ giúp được thế thôi, sau này mẹ sẽ bù cho con."
"Mẹ thật tốt.” Thấy bà nghiêng đầu nói với Tôn Quế Phương, Dương Kế Tây đưa tay cầm tờ năm hào, nhìn bà Dương cười tươi, "Mẹ, con đói quá."
"Trong nồi có cháo loãng, mẹ nghĩ lúc nào con tỉnh dậy cũng có thể ăn bất cứ lúc nào." Bà Dương liếc nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người nói.
"Để con đi múc." Tôn Quế Phương vẫn luôn lo lắng cho Dương Kế Tây, dịu dàng nói.
"Chúng ta cùng đi, anh cũng muốn đi hít thở không khí một chút."
Dương Kế Tây không buông tay, tự mình xuống giường, mang giày cỏ, cùng Tôn Quế Phương chậm rãi bước đi.
Cháu trai nhỏ thấy anh đi chậm như vậy, liền bắt chước đi phía sau, Dương Kế Tây quay đầu lại nhìn thấy, mỉm cười với cháu trai nhỏ, nếu anh nhớ không nhầm thì sau này đứa bé này vào thành phố làm rể, khiến anh cả Dương Kế Đông tức điên lên.
Bà Dương đứng bên giường nhìn bóng lưng của hai vợ chồng con trai thứ ba, mắt hơi nheo lại, sao bà lại thấy sau một trận ốm con trai thứ ba lại thay đổi đôi chút?
Ông Dương có hai người anh trai, một cô em gái.
Ông và bà Dương có bốn người con trai, một người con gái, con trai theo thứ tự là anh cả Dương Kế Đông, anh hai Dương Kế Nam, anh ba Dương Kế Tây, em tư Dương Kế Bắc và cô con gái út Dương Yêu Muội.
Anh cả, anh hai, anh ba và cô út đã kết hôn, hiện tại chỉ còn anh tư Dương Kế Bắc vẫn còn độc thân.
Trong số các anh em, ông Dương là con thứ ba, sau khi chia gia tài, ngay bên cạnh nhà củ, ông xây một căn nhà cỏ tranh, anh cả ông thì ở trong nhà cũ, anh hai xây nhà ở phía bên kia nhà cũ, ba anh em xếp nhà thành một hàng, đứng trong sân nhà mình có thể nói chuyện lớn tiếng với nhà anh hai ở xa nhất.
Dương Kế Tây đứng trong sân, được ánh nắng ấm áp của mùa xuân chiếu vào, sắc mặt rất bình tĩnh, bên cạnh anh, Tôn Quế Phương đỡ anh, đầy vẻ lo lắng..
"Anh không sao." Anh khẽ nói.
Tôn Quế Phương hít sâu một hơi: "Ừ!"
Nhà họ Dương không lớn lắm, ngoài phòng chứa củi và nhà bếp thì chỉ có bốn phòng, nhìn từ bên ngoài là vậy, nhưng bên trong thực chất có năm phòng, trong đó có một phòng bị ngăn đôi, một bên là Dương Kế Tây, một bên là Dương Kế Bắc ở.
Vì thế phòng của họ là nhỏ nhất trong nhà.
Quả thật trong nồi đúng là có cháo loãng, nhưng nhìn là biết chỉ đủ cho một người ăn, đây là phần để dành cho Tôn Quế Phương, chứ không phải như lời bà Dương nói là để riêng cho anh.
"Anh ăn đi, em không đói."
Tôn Quế Phương đặt bát cháo trước mặt anh, giục anh ăn.
Cô thực sự không đói, lúc trước vẫn lo lắng cho Dương Kế Tây, cô cũng không ăn vào.
Hai ngày nay cũng chỉ ăn được hai bữa.
Dương Kế Tây không nói gì, chỉ đứng dậy đi đến tủ bát, lấy ra hai quả trứng gà dưới cái bát sứ sứt, đây là thói quen của bà Dương, bà thích đặt những quả trứng mới nhặt vào cái bát sứ úp ngược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.