Thập Niên 70: Nam Ngu Hiếu Trọng Sinh Rồi
Chương 7:
Tả Mộc Trà Trà Quân
03/04/2024
Bà Dương định lên tiếng, nhưng lại nhớ đến lời Dương Kế Tây nói đi dạo quỷ môn quan gì đó, thế là những lời định nói lại nghẹn ở cổ họng, nói ra thì không hay, không nói thì lại khó chịu, cứ thế mắt đăm đăm nhìn Dương Kế Tây nhóm lửa, Tôn Quế Phương xào đồ ăn, chỉ loáng một cái, một bát trứng xào vàng ươm đã được bày trên bếp.
"Mẹ ăn không ạ?"
Dương Kế Tây cầm đũa bắt đầu gắp trứng, anh gắp cho mình một đũa, gắp cho Tôn Quế Phương một đũa, sau đó lại hỏi bà Dương, bà Dương lắc đầu, bà tức đến no rồi!
Đại Hoa và đứa cháu trai út đã đứng trước bếp, nhìn bát trứng xào mà nuốt nước bọt.
Đứa cháu trai út chỉ vào bát trứng xào, gọi bà Dương, "Trứng! Trứng!"
Bà Dương bế thốc nó lên, hiếm khi ra tay đánh vào mông cháu trai út mấy cái, "Cháu thật thèm ăn! Ai không biết còn tưởng người nhà không cho cháu ăn đó?"
Tiếng khóc của cháu trai út vang vọng khắp sân, Tôn Quế Phương lấy một cái bát nhỏ cho Đại Hoa, chia cho cô bé một ít, tuy Đại Hoa thấy bầu không khí giữa những người lớn có chút kỳ lạ, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của trứng gà, ăn ngon lành.
Đại Hoa ăn xong, đi ra ngoài cầm rau dại đã rửa sạch, lại bế cả một cây cải bắp mà bà Dương trước đó đã hái từ vườn rau về.
Bây giờ không còn ăn cơm tập thể nữa, nên mỗi nhà có thể nuôi hai con gà, có thể có một mẫu ruộng rau, nhưng chỉ được ở xung quanh nhà mình, không được ở đất công.
Cây cải trắng này rất to, nặng khoảng bốn năm cân, giống này là do anh trai của bà Dương Nhị nhà mẹ đẻ chạy xe đường dài gửi đến, nhưng một cây cải trắng to như vậy cũng chỉ đủ cho nhà họ Dương ăn một bữa.
Món ăn trưa hôm nay là cải trắng xào không có mỡ, canh rau cải muối và cơm khoai lang.
Dương Kế Tây lấy cớ sức khỏe không tốt, sau khi đồ ăn nấu xong, anh và Tôn Quế Phương ăn phần của mình trong bếp rồi kéo nhau về phòng nghỉ ngơi.
Đám người ông Dương còn chưa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng gào khóc của cháu trai út nhất, vừa bước vào cổng lại thấy bà Dương ngồi đó với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Sao thế? Có chuyện gì với thằng ba à?" Ông Dương nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi.
"Nó à? Nó khỏe lắm!"
Bà Dương hít một hơi thật sâu, bảo con dâu cả là Thẩm Phượng Tiên với con dâu thứ hai là Hà Minh Tú ra bếp bưng đồ ăn lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.
"Chuyện gì thế này? Anh ba làm mẹ giận à?" Lão tứ Dương Kế Bắc thắc mắc.
"Chỉ với lá gan của thằng ba, làm sao có thể chọc giận mẹ được?" Lão nhị Dương Kế Nam nhếch mép, "Nhưng mà tỉnh lại là tốt rồi, không thì lại phải mời thầy thuốc đến xem."
"Người ta lại không có dùng tiền của mọi người.” Dương Kế Bắc trợn mắt, "Chị dâu ba dùng là tiền đồ cưới của chị ấy, chúng ta đều biết mà, anh hai nói thế là không nên."
Dương Kế Nam im bặt, vẫy Đại Hoa lại, Đại Hoa chạy đến trước mặt anh ta, "Cha"
"Mẹ ăn không ạ?"
Dương Kế Tây cầm đũa bắt đầu gắp trứng, anh gắp cho mình một đũa, gắp cho Tôn Quế Phương một đũa, sau đó lại hỏi bà Dương, bà Dương lắc đầu, bà tức đến no rồi!
Đại Hoa và đứa cháu trai út đã đứng trước bếp, nhìn bát trứng xào mà nuốt nước bọt.
Đứa cháu trai út chỉ vào bát trứng xào, gọi bà Dương, "Trứng! Trứng!"
Bà Dương bế thốc nó lên, hiếm khi ra tay đánh vào mông cháu trai út mấy cái, "Cháu thật thèm ăn! Ai không biết còn tưởng người nhà không cho cháu ăn đó?"
Tiếng khóc của cháu trai út vang vọng khắp sân, Tôn Quế Phương lấy một cái bát nhỏ cho Đại Hoa, chia cho cô bé một ít, tuy Đại Hoa thấy bầu không khí giữa những người lớn có chút kỳ lạ, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự hấp dẫn của trứng gà, ăn ngon lành.
Đại Hoa ăn xong, đi ra ngoài cầm rau dại đã rửa sạch, lại bế cả một cây cải bắp mà bà Dương trước đó đã hái từ vườn rau về.
Bây giờ không còn ăn cơm tập thể nữa, nên mỗi nhà có thể nuôi hai con gà, có thể có một mẫu ruộng rau, nhưng chỉ được ở xung quanh nhà mình, không được ở đất công.
Cây cải trắng này rất to, nặng khoảng bốn năm cân, giống này là do anh trai của bà Dương Nhị nhà mẹ đẻ chạy xe đường dài gửi đến, nhưng một cây cải trắng to như vậy cũng chỉ đủ cho nhà họ Dương ăn một bữa.
Món ăn trưa hôm nay là cải trắng xào không có mỡ, canh rau cải muối và cơm khoai lang.
Dương Kế Tây lấy cớ sức khỏe không tốt, sau khi đồ ăn nấu xong, anh và Tôn Quế Phương ăn phần của mình trong bếp rồi kéo nhau về phòng nghỉ ngơi.
Đám người ông Dương còn chưa đến cửa nhà đã nghe thấy tiếng gào khóc của cháu trai út nhất, vừa bước vào cổng lại thấy bà Dương ngồi đó với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
"Sao thế? Có chuyện gì với thằng ba à?" Ông Dương nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi.
"Nó à? Nó khỏe lắm!"
Bà Dương hít một hơi thật sâu, bảo con dâu cả là Thẩm Phượng Tiên với con dâu thứ hai là Hà Minh Tú ra bếp bưng đồ ăn lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.
"Chuyện gì thế này? Anh ba làm mẹ giận à?" Lão tứ Dương Kế Bắc thắc mắc.
"Chỉ với lá gan của thằng ba, làm sao có thể chọc giận mẹ được?" Lão nhị Dương Kế Nam nhếch mép, "Nhưng mà tỉnh lại là tốt rồi, không thì lại phải mời thầy thuốc đến xem."
"Người ta lại không có dùng tiền của mọi người.” Dương Kế Bắc trợn mắt, "Chị dâu ba dùng là tiền đồ cưới của chị ấy, chúng ta đều biết mà, anh hai nói thế là không nên."
Dương Kế Nam im bặt, vẫy Đại Hoa lại, Đại Hoa chạy đến trước mặt anh ta, "Cha"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.