Thập Niên 70: Nắm Tay Binh Vương Nói Nhiều Đi Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh
Chương 6:
Thanh Ngư Thanh Ngư
19/11/2024
“Ông ơi, cháu muốn kết hôn. Đối tượng con mong là một quân nhân. Gia cảnh và ngoại hình không quan trọng, chỉ cần phẩm chất tốt và có năng lực.”
Cô chưa từng xem nhẹ lòng người. Tống gia từng chịu ơn nhà họ, có thể sẽ giúp đỡ cô, nhưng cũng có khả năng quay lưng hãm hại cô.
“Tài phú thường khiến lòng người biến đổi.” Trong mắt người ở quê, nhà họ Tống như một thỏi vàng sáng lấp lánh.
Với đôi bàn tay yếu đuối không biết cầm dao, cô nếu mạo hiểm trở về quê chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng cọp.
Còn việc cắt đứt quan hệ, đổi danh phận sống đời ẩn dật, cô cũng không nghĩ tới.
Thế giới này chỉ cần từng làm việc gì đó, luôn để lại dấu vết. Cô 18 tuổi, cũng đồng nghĩa đã sống ở đây 18 năm. Những người từng gặp qua cô không ít, nếu tùy tiện thay đổi thân phận, bị kẻ có ý đồ phát hiện, chẳng khác nào tự tay dâng bằng chứng để người khác uy hiếp.
Thực ra, nói nhiều như vậy, quan trọng nhất là cô muốn tìm một người để cưới. Ở Đại Ung triều, con gái sau 15 tuổi đã được coi là đủ tuổi kết hôn. Cô đã phải tận dụng lý do để tang bà nội nhằm né tránh suốt ba năm vì lo lắng quận chúa tính kế.
Nếu không đến thế giới này, giờ đây cô đã trở thành thiếu phu nhân của phủ Trấn Quốc Công. Đây là kết quả cô tốn ba năm lập kế hoạch mới đạt được.
Tiểu công tử của phủ từ nhỏ đã không biết nói, là đối tượng rất khó tìm người nguyện ý gả. Những người muốn gả cho anh ta thì gia cảnh hoặc nhân phẩm đều không tốt, còn người có nhân phẩm lại không muốn kết hôn với anh ta.
Cô từng gặp vị tiểu công tử đó, anh là người quân tử, rất yêu chiều thiếp thất của mình, và đã có một người con trai trưởng.
Khi thương lượng hôn sự, cả hai đã bàn bạc rõ ràng: anh sẽ che chở cho cô, còn cô giúp anh tạo vỏ bọc, để anh có thể sống cùng người phụ nữ anh yêu.
Đây là hôn sự tốt nhất mà cô có thể đạt được lúc bấy giờ.
Nhưng ở thế giới này, cô cuối cùng cũng có thể tìm được một người chân thành để chung sống cả đời.
“Một đời một kiếp, một đôi người” – điều này ở Đại Ung triều, Tống Thư Thiến dù mơ cũng không dám nghĩ tới.
Cô chưa từng xem nhẹ lòng người. Tống gia từng chịu ơn nhà họ, có thể sẽ giúp đỡ cô, nhưng cũng có khả năng quay lưng hãm hại cô.
“Tài phú thường khiến lòng người biến đổi.” Trong mắt người ở quê, nhà họ Tống như một thỏi vàng sáng lấp lánh.
Với đôi bàn tay yếu đuối không biết cầm dao, cô nếu mạo hiểm trở về quê chẳng khác nào tự chui đầu vào miệng cọp.
Còn việc cắt đứt quan hệ, đổi danh phận sống đời ẩn dật, cô cũng không nghĩ tới.
Thế giới này chỉ cần từng làm việc gì đó, luôn để lại dấu vết. Cô 18 tuổi, cũng đồng nghĩa đã sống ở đây 18 năm. Những người từng gặp qua cô không ít, nếu tùy tiện thay đổi thân phận, bị kẻ có ý đồ phát hiện, chẳng khác nào tự tay dâng bằng chứng để người khác uy hiếp.
Thực ra, nói nhiều như vậy, quan trọng nhất là cô muốn tìm một người để cưới. Ở Đại Ung triều, con gái sau 15 tuổi đã được coi là đủ tuổi kết hôn. Cô đã phải tận dụng lý do để tang bà nội nhằm né tránh suốt ba năm vì lo lắng quận chúa tính kế.
Nếu không đến thế giới này, giờ đây cô đã trở thành thiếu phu nhân của phủ Trấn Quốc Công. Đây là kết quả cô tốn ba năm lập kế hoạch mới đạt được.
Tiểu công tử của phủ từ nhỏ đã không biết nói, là đối tượng rất khó tìm người nguyện ý gả. Những người muốn gả cho anh ta thì gia cảnh hoặc nhân phẩm đều không tốt, còn người có nhân phẩm lại không muốn kết hôn với anh ta.
Cô từng gặp vị tiểu công tử đó, anh là người quân tử, rất yêu chiều thiếp thất của mình, và đã có một người con trai trưởng.
Khi thương lượng hôn sự, cả hai đã bàn bạc rõ ràng: anh sẽ che chở cho cô, còn cô giúp anh tạo vỏ bọc, để anh có thể sống cùng người phụ nữ anh yêu.
Đây là hôn sự tốt nhất mà cô có thể đạt được lúc bấy giờ.
Nhưng ở thế giới này, cô cuối cùng cũng có thể tìm được một người chân thành để chung sống cả đời.
“Một đời một kiếp, một đôi người” – điều này ở Đại Ung triều, Tống Thư Thiến dù mơ cũng không dám nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.