Thập Niên 70: Nàng Dâu Được Gửi Qua Bưu Điện
Chương 19: Là Người Tốt
Lưu Trư Trư
28/10/2022
Trong trí nhớ của cô, có thể làm binh lính mười năm mà chưa xuất ngũ tương lai bất luận là tiếp tục ở lại trong quân đội hay chuyển nghề đều sẽ là mấy cái đùi lớn hiếm có.
Thời điểm Triệu Mạn đi vào cửa nhà họ Hàn thì Vương Quế Hoa đang lau nước mắt lải nhải với chồng.
Mà gương mặt trắng nõn mềm mại của Triệu Mạn ở cái nông thôn mà đa số mọi người đều bị mặt trời phơi đen nhánh mà nói, quả thật là bó hoa dại vô cùng mỹ lệ, hơn nữa trên người cô mang theo loại hương vị độc đáo của người thành phố, một đôi mắt hơi cong lại mang theo phong tình, mặc dù là trong mắt phụ nữ đều là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
Cũng giống như những người khác, đôi mắt Vương Quế Hoa cũng bị Triệu Mạn hấp dẫn.
Trong đầu bà có chút ấn tượng, con bé này chẳng phải là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới sao, những thanh niên trí thức này ôm đoàn của mình, rất ít khi lui tới với người trong thôn, có đôi khi đụng mặt người trong thôn sẽ chào hỏi một tiếng, sở dĩ Vương Quế Hoa có ấn tượng với Triệu Mạn là bởi vì thời điểm cắt cỏ heo và giặt quần áo từng thấy cô vài lần, gần đây mới nghe nói thân thế cô gái này đáng thương, cha ruột tìm người mẹ kế, cha không thương mẹ không yêu bị ném tới nông thôn năm năm, chưa từng được về lại thành phố lần nào cả.
“A, nơi này là nhà họ Hàn, cô gái trẻ là thanh niên trí thức trong thôn tôi đi, mau tiến vào ngồi ngồi.” Vương Quế Hoa giật mình, lập tức thay đổi một khuôn mặt tiếp đón Triệu Mạn tiến vào ngồi, lại rót một ly nước giếng đưa tới Triệu Mạn trước mặt, một đôi mắt lưu tại trên người cô gái trẻ liền luyến tiếc dịch đi.
Những cô gái này từ trong thành phố tới chính là xinh đẹp, đều là xuống đất lao động, các cô gái khác trong thôn đều bị phơi thành da đen, nhưng cô gái thanh niên trí thức này trên mặt lại trắng nõn như dùng sữa bò tắm qua vậy cũng khó trách lão đại tìm không thấy vợ cơ đâu, chắc là năm đó đi Kinh Thị, ánh mắt cao lên.
“Ai, thím làm phiền ngài.” Ở trong đầu tìm tò ký ức một vòng, thật sự là không biết người phụ nữ trước mắt tên gọi là gì, nhưng mà hiện tại người đều thuần phác, tuổi lớn một chút thì kêu thím, tuổi trẻ hơn chút kêu chị hoặc là chị dâu, tóm lại là không sai.
Cô uống một ngụm nước, khen nói: “Mới vừa đi ngang qua cửa nhà thím, liền muốn tìm chén nước uống, không nghĩ tới cháu còn chưa có mở miệng mà thím đã cho cháu uống nước, thím đúng thật là người tốt.”
Ai không muốn được người khen chứ, Vương Quế Hoa sống hơn 50 tuổi, liền chưa thấy qua cô gái nào biết nói chuyện như vậy, so sánh với hai đứa con dâu nhà mình thật là chày gỗ!
Bà cười tủm tỉm ngồi đối diện Triệu Mạn, dùng ánh mắt nhìn thật kỹ, thật là càng xem càng đẹp, nội tâm so đo với lão đại, tự giác thấy chỉ có cô gái như vậy mới có thể xứng đôi với lão đại nhà mình, liền hỏi: “Thím nhớ rõ thanh niên trí thức điểm ở đầu thôn, không phải là cháu đi lầm đường chứ?”
Bà cũng là người tinh tường, nhìn thấy thanh niên trí thức có thể không có ý tưởng khác sao?
Lúc này là thời điểm lão đại tìm vợ đó, chẳng lẽ nói thanh niên trí thức trẻ có ý này?
Thời điểm Triệu Mạn đi vào cửa nhà họ Hàn thì Vương Quế Hoa đang lau nước mắt lải nhải với chồng.
Mà gương mặt trắng nõn mềm mại của Triệu Mạn ở cái nông thôn mà đa số mọi người đều bị mặt trời phơi đen nhánh mà nói, quả thật là bó hoa dại vô cùng mỹ lệ, hơn nữa trên người cô mang theo loại hương vị độc đáo của người thành phố, một đôi mắt hơi cong lại mang theo phong tình, mặc dù là trong mắt phụ nữ đều là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
Cũng giống như những người khác, đôi mắt Vương Quế Hoa cũng bị Triệu Mạn hấp dẫn.
Trong đầu bà có chút ấn tượng, con bé này chẳng phải là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới sao, những thanh niên trí thức này ôm đoàn của mình, rất ít khi lui tới với người trong thôn, có đôi khi đụng mặt người trong thôn sẽ chào hỏi một tiếng, sở dĩ Vương Quế Hoa có ấn tượng với Triệu Mạn là bởi vì thời điểm cắt cỏ heo và giặt quần áo từng thấy cô vài lần, gần đây mới nghe nói thân thế cô gái này đáng thương, cha ruột tìm người mẹ kế, cha không thương mẹ không yêu bị ném tới nông thôn năm năm, chưa từng được về lại thành phố lần nào cả.
“A, nơi này là nhà họ Hàn, cô gái trẻ là thanh niên trí thức trong thôn tôi đi, mau tiến vào ngồi ngồi.” Vương Quế Hoa giật mình, lập tức thay đổi một khuôn mặt tiếp đón Triệu Mạn tiến vào ngồi, lại rót một ly nước giếng đưa tới Triệu Mạn trước mặt, một đôi mắt lưu tại trên người cô gái trẻ liền luyến tiếc dịch đi.
Những cô gái này từ trong thành phố tới chính là xinh đẹp, đều là xuống đất lao động, các cô gái khác trong thôn đều bị phơi thành da đen, nhưng cô gái thanh niên trí thức này trên mặt lại trắng nõn như dùng sữa bò tắm qua vậy cũng khó trách lão đại tìm không thấy vợ cơ đâu, chắc là năm đó đi Kinh Thị, ánh mắt cao lên.
“Ai, thím làm phiền ngài.” Ở trong đầu tìm tò ký ức một vòng, thật sự là không biết người phụ nữ trước mắt tên gọi là gì, nhưng mà hiện tại người đều thuần phác, tuổi lớn một chút thì kêu thím, tuổi trẻ hơn chút kêu chị hoặc là chị dâu, tóm lại là không sai.
Cô uống một ngụm nước, khen nói: “Mới vừa đi ngang qua cửa nhà thím, liền muốn tìm chén nước uống, không nghĩ tới cháu còn chưa có mở miệng mà thím đã cho cháu uống nước, thím đúng thật là người tốt.”
Ai không muốn được người khen chứ, Vương Quế Hoa sống hơn 50 tuổi, liền chưa thấy qua cô gái nào biết nói chuyện như vậy, so sánh với hai đứa con dâu nhà mình thật là chày gỗ!
Bà cười tủm tỉm ngồi đối diện Triệu Mạn, dùng ánh mắt nhìn thật kỹ, thật là càng xem càng đẹp, nội tâm so đo với lão đại, tự giác thấy chỉ có cô gái như vậy mới có thể xứng đôi với lão đại nhà mình, liền hỏi: “Thím nhớ rõ thanh niên trí thức điểm ở đầu thôn, không phải là cháu đi lầm đường chứ?”
Bà cũng là người tinh tường, nhìn thấy thanh niên trí thức có thể không có ý tưởng khác sao?
Lúc này là thời điểm lão đại tìm vợ đó, chẳng lẽ nói thanh niên trí thức trẻ có ý này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.