Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
Chương 38: Đố Kỵ 1
Niên Đại
13/10/2021
Lúc đi Tô Tình với mấy cô gái này còn hơi xa lạ, lúc về đã cùng nhau nói chuyện phiếm được rồi.
Vệ Thế Quốc đi đằng sau đương nhiên cũng nhìn thấy, đối với chuyện Tô Tình vì sao lại nói chuyện với chị em trong thôn, anh đương nhiên trong lòng biết rõ.
Hôm nay tâm trạng của anh bắt đầu từ lúc Tô Tình xuống xe lừa đến giờ vẫn tốt, hôm nay anh đã xác định cô là người anh muốn cùng chung sống, cũng đã xác nhận anh sắp làm cha.
Tâm tình Tô Tình cũng tốt, lúc cùng hai người Vương Mạt Lị và Trần Song Song nói chuyện đồng thời cũng luôn nhìn Vệ Thế Quốc ở sau.
Điều này đương nhiên cũng không giấu được hai người Vương Mạt Lị và Trần Song Song, hai người họ nháy mắt ra hiệu cho nhau. Tô Tình cười nói:
"Làm sao vậy, sao mắt ai cũng giật thế?”
"Không có gì không có gì, chỉ là chịu không nổi người nào đó quả thật là quá sến sẩm mà thôi, cái này là vẫn lo lắng người đàn ông của mình đi bộ một mình cô đơn quá, còn muốn xuống xe lừa đi bộ cùng đó mà.” Vương Mạt Lị nói.
"Cô đúng là không biết xấu hổ, em gái à tuổi còn nhỏ mà dám cà khịa tôi sao? Sau này nói không chừng đợi cô tìm được đối tượng, cô còn sến súa hơn cả tôi đấy, chỉ là không biết chàng trai nhà nào có cái may mắn đó, có thể lấy được nhành hoa này của thôn chúng ta.” Tô Tình nói.
Vương Mạt Lị phút chốc đỏ cả mặt, được Tô Tình khen là nhành hoa của thôn trong lòng cô ấy rất vui, nhưng miệng thì lại nói: "Mặc kệ cô!”
"Thanh niên trí thức Tô, cô bây giờ dự định cùng Vệ Thế Quốc chung sống hòa hợp sao?” Lập tức có một cô gái hơi e thẹn hỏi, cô ấy là phận con cháu, phải gọi Vệ Thế Quốc một tiếng chú.
Tô Tình nhớ cô ấy, tên Vương Tiểu Cúc, đã được giới thiệu qua: "Điều này còn phải hỏi à? Trong bụng tôi cũng mang thai con của Thế Quốc rồi.”
Nói xong Tô Tình cũng thở dài nói: "Tôi cũng biết tôi trước đây kỳ thực làm mọi người hiểu lầm, nhưng ai bảo chúng ta đều là người trẻ, người trẻ không phải là dễ nông nổi sao? Vì tình yêu mà làm cho bản thân mình đầy thương tích, cuối cùng đến lúc tự mình chữa thương mới biết ai là người đối xử tốt với mình, tự nhiên liền biết sai mà sửa, tôi đã sửa chữa kịp thời đấy, đây cũng là trả lời cho câu ‘ Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc’, các cô nói xem đúng không?”
Cái gì mà tái ông cái gì mà ngựa bọn họ nghe không hiểu gì cả, nhưng đa phần đều đã rõ, thanh niên trí thức Tô muốn cùng Vệ Thế Quốc chung sống tốt đẹp.
"Vậy thì phải sống tốt, nói ra thì cô với Vệ Thế Quốc cũng tính là môn đăng hộ đối.” Trần Song Song gật đầu nói.
"Chú Thế Quốc hơi qua loa sơ xài.” Vương Tiểu Cúc nói.
Tô Tình thuận miệng trả lời: "Qua loa sơ sài cũng không vấn đề gì, tôi thích điểm này của anh ấy.”
Lời này vừa nói ra, mấy cô gái trên xe lừa đều e thẹn đỏ mặt, Vương Mạt Lị cũng đỏ mặt nói: "Cô đúng là không biết xấu hổ, dân thị trấn các cô đều giống như vậy sao?”
Tô Tình: “Mới nói vậy đã là không biết xấu rồi à.”
Vì có người nói chuyện, cảm giác đường về thôn cũng không xa lắm, không bao lâu thì đến rồi. Ngồi xe lừa cũng phải trả tiền nhưng không nhiều một người một xu thôi.
"Lúc tôi ở nhà nếu các cô rảnh có thể đến chơi nha.” Tô Tình vẫy tay rồi nói với họ.
"Được đó, đến lúc đó chúng tôi đến cô đừng có đuổi khách đấy nhé.” Mấy người Vương Mạt Lị nói.
"Điều đó chắc chắn không thể, hoan nghênh các cô đến còn không kịp ấy.” Tô Tình nói, nói xong liền cùng bọn họ tách ra, về nhà với Vệ Thế Quốc.
"Bây giờ vẫn còn sớm, anh muốn đến ruộng giúp đỡ, em nghỉ ngơi trước đi.” Vệ Thế Quốc về nhà uống nước xong liền nói.
Tô Tình nói: "Hôm nay đã mệt như vậy rồi, còn muốn đi làm sao?”
"Anh không mệt.” Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình nói: "Vậy anh đi làm đi, em hầm cá đợi anh về ăn.”
Vệ Thế Quốc đi làm, đến ruộng báo với Đại đội trưởng một tiếng, mới cầm cuốc lên bắt đầu làm.
Vương Cương thấy anh đến, lập tức chạy lại bên anh cùng làm rồi hỏi: "Tình hình sao rồi? Vợ cậu có mang thai không?”
Những người khác bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Cô ấy mang thai rồi.” Lúc Vệ Thế Quốc nói lời này trên mặt cũng mang theo nét cười như không cười.
Vương Cương chốc lát liền vui vẻ, nói: "Cừ thật, tôi biết ngay cậu có bản lĩnh mà mà, được rồi, sau này sống thật tốt với thanh niên trí thức Tô, tôi thấy thanh niên trí thức Tô quan tâm cậu như vậy, cuộc sống sau này của cậu sẽ tốt thôi!”
Mấy người đàn ông khác cũng không nhịn được ngưỡng mộ và đố kỵ.
Vốn dĩ chuyện Vệ Thế Quốc kết hôn muộn là chuyện cười bí mật cho bọn họ không ít lần, nhưng mà ai biết được cái tên Vệ Thế Quốc có tài mà thành đạt muộn này, muộn thì muộn rồi đấy nhưng cuối cùng lại cưới được thanh niên trí thức đến từ thị trấn.
Vệ Thế Quốc đi đằng sau đương nhiên cũng nhìn thấy, đối với chuyện Tô Tình vì sao lại nói chuyện với chị em trong thôn, anh đương nhiên trong lòng biết rõ.
Hôm nay tâm trạng của anh bắt đầu từ lúc Tô Tình xuống xe lừa đến giờ vẫn tốt, hôm nay anh đã xác định cô là người anh muốn cùng chung sống, cũng đã xác nhận anh sắp làm cha.
Tâm tình Tô Tình cũng tốt, lúc cùng hai người Vương Mạt Lị và Trần Song Song nói chuyện đồng thời cũng luôn nhìn Vệ Thế Quốc ở sau.
Điều này đương nhiên cũng không giấu được hai người Vương Mạt Lị và Trần Song Song, hai người họ nháy mắt ra hiệu cho nhau. Tô Tình cười nói:
"Làm sao vậy, sao mắt ai cũng giật thế?”
"Không có gì không có gì, chỉ là chịu không nổi người nào đó quả thật là quá sến sẩm mà thôi, cái này là vẫn lo lắng người đàn ông của mình đi bộ một mình cô đơn quá, còn muốn xuống xe lừa đi bộ cùng đó mà.” Vương Mạt Lị nói.
"Cô đúng là không biết xấu hổ, em gái à tuổi còn nhỏ mà dám cà khịa tôi sao? Sau này nói không chừng đợi cô tìm được đối tượng, cô còn sến súa hơn cả tôi đấy, chỉ là không biết chàng trai nhà nào có cái may mắn đó, có thể lấy được nhành hoa này của thôn chúng ta.” Tô Tình nói.
Vương Mạt Lị phút chốc đỏ cả mặt, được Tô Tình khen là nhành hoa của thôn trong lòng cô ấy rất vui, nhưng miệng thì lại nói: "Mặc kệ cô!”
"Thanh niên trí thức Tô, cô bây giờ dự định cùng Vệ Thế Quốc chung sống hòa hợp sao?” Lập tức có một cô gái hơi e thẹn hỏi, cô ấy là phận con cháu, phải gọi Vệ Thế Quốc một tiếng chú.
Tô Tình nhớ cô ấy, tên Vương Tiểu Cúc, đã được giới thiệu qua: "Điều này còn phải hỏi à? Trong bụng tôi cũng mang thai con của Thế Quốc rồi.”
Nói xong Tô Tình cũng thở dài nói: "Tôi cũng biết tôi trước đây kỳ thực làm mọi người hiểu lầm, nhưng ai bảo chúng ta đều là người trẻ, người trẻ không phải là dễ nông nổi sao? Vì tình yêu mà làm cho bản thân mình đầy thương tích, cuối cùng đến lúc tự mình chữa thương mới biết ai là người đối xử tốt với mình, tự nhiên liền biết sai mà sửa, tôi đã sửa chữa kịp thời đấy, đây cũng là trả lời cho câu ‘ Tái ông mất ngựa chưa biết là họa hay phúc’, các cô nói xem đúng không?”
Cái gì mà tái ông cái gì mà ngựa bọn họ nghe không hiểu gì cả, nhưng đa phần đều đã rõ, thanh niên trí thức Tô muốn cùng Vệ Thế Quốc chung sống tốt đẹp.
"Vậy thì phải sống tốt, nói ra thì cô với Vệ Thế Quốc cũng tính là môn đăng hộ đối.” Trần Song Song gật đầu nói.
"Chú Thế Quốc hơi qua loa sơ xài.” Vương Tiểu Cúc nói.
Tô Tình thuận miệng trả lời: "Qua loa sơ sài cũng không vấn đề gì, tôi thích điểm này của anh ấy.”
Lời này vừa nói ra, mấy cô gái trên xe lừa đều e thẹn đỏ mặt, Vương Mạt Lị cũng đỏ mặt nói: "Cô đúng là không biết xấu hổ, dân thị trấn các cô đều giống như vậy sao?”
Tô Tình: “Mới nói vậy đã là không biết xấu rồi à.”
Vì có người nói chuyện, cảm giác đường về thôn cũng không xa lắm, không bao lâu thì đến rồi. Ngồi xe lừa cũng phải trả tiền nhưng không nhiều một người một xu thôi.
"Lúc tôi ở nhà nếu các cô rảnh có thể đến chơi nha.” Tô Tình vẫy tay rồi nói với họ.
"Được đó, đến lúc đó chúng tôi đến cô đừng có đuổi khách đấy nhé.” Mấy người Vương Mạt Lị nói.
"Điều đó chắc chắn không thể, hoan nghênh các cô đến còn không kịp ấy.” Tô Tình nói, nói xong liền cùng bọn họ tách ra, về nhà với Vệ Thế Quốc.
"Bây giờ vẫn còn sớm, anh muốn đến ruộng giúp đỡ, em nghỉ ngơi trước đi.” Vệ Thế Quốc về nhà uống nước xong liền nói.
Tô Tình nói: "Hôm nay đã mệt như vậy rồi, còn muốn đi làm sao?”
"Anh không mệt.” Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình nói: "Vậy anh đi làm đi, em hầm cá đợi anh về ăn.”
Vệ Thế Quốc đi làm, đến ruộng báo với Đại đội trưởng một tiếng, mới cầm cuốc lên bắt đầu làm.
Vương Cương thấy anh đến, lập tức chạy lại bên anh cùng làm rồi hỏi: "Tình hình sao rồi? Vợ cậu có mang thai không?”
Những người khác bên cạnh cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
"Cô ấy mang thai rồi.” Lúc Vệ Thế Quốc nói lời này trên mặt cũng mang theo nét cười như không cười.
Vương Cương chốc lát liền vui vẻ, nói: "Cừ thật, tôi biết ngay cậu có bản lĩnh mà mà, được rồi, sau này sống thật tốt với thanh niên trí thức Tô, tôi thấy thanh niên trí thức Tô quan tâm cậu như vậy, cuộc sống sau này của cậu sẽ tốt thôi!”
Mấy người đàn ông khác cũng không nhịn được ngưỡng mộ và đố kỵ.
Vốn dĩ chuyện Vệ Thế Quốc kết hôn muộn là chuyện cười bí mật cho bọn họ không ít lần, nhưng mà ai biết được cái tên Vệ Thế Quốc có tài mà thành đạt muộn này, muộn thì muộn rồi đấy nhưng cuối cùng lại cưới được thanh niên trí thức đến từ thị trấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.