Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
Chương 47: Mùi Thịt Bốn Phía 3
Niên Đại
13/10/2021
Tô Tình bảo anh rửa mặt rửa tay, sau đó kêu anh giết lươn, nhìn Vệ Thế Quốc tay chân nhanh nhẹn xử lý lươn, Tô Tình nói: “Sau này nếu anh không ở nhà, một mình em phải làm sao bây giờ? Một miếng cá cũng không được anh, xem ra vẫn phải tự mình học cách giết cá mới được.”
“Em không cần phải học, nếu anh không ở nhà em thì em hãy bảo Hắc Thán mang cá đi qua nhờ cha hoặc là chú hai giết cho.” Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình cười nói: “Chuyện nhỏ như thế sao phải phiền toái đến người khác chứ.”
Vệ Thế Quốc nói: “Đây là việc nhỏ, không cần phải ngại đâu.”
Tô Tình chờ anh giết cá xong bèn lấy cho vào nồi, hơn một cân lươn hầm ra cũng rất thơm.
Ăn cơm chiều xong, Vệ Thế Quốc đã phải đi ra ngoài, anh xách theo cái thùng gỗ và nói: “Buổi tối hãy ngủ sớm một chút.”
Tô Tình nhìn anh liếc mắt một cái rồi cũng để cho anh đi ra ngoài.
Vệ Thế Quốc trên đường ra ngoài tất nhiên cũng gặp được những người khác, nhìn anh cầm cái thùng gỗ đã biết anh muốn làm gì, nói: “Thế Quốc, định đi bắt cá chạch sao?”
“Ừm.” Vệ Thế Quốc đáp.
Phụ nữ trong thôn mang thai không được ăn thịt nhưng cá chạch hay lươn thì vẫn có, tùy thuộc xem người đàn ông của mình có đi tìm hay không thôi.
Có người thương vợ sau khi làm về sẽ đi tìm, có người lười biếng thì sẽ không muốn đi.
Ví dụ như anh hai của Vương Mạt Lỵ, anh ta cũng xách theo cái thùng gỗ ra ngoài, nhưng anh ta nhìn thấy trời tối nên không tìm nhiều mà đi về trước, Vệ Thế Quốc tự mình men theo ánh trăng tiếp tục mò.
Chờ tới lúc bắt được kha khá, lúc này anh mới dẹp thùng gỗ đi, sau đó đi về theo hướng con đường nhỏ, trên người anh còn có một cây gậy, đây là để phòng ngừa bất trắc.
Anh cuốc bộ thật nhanh, nếu là Tô Tình thì e rằng phải chạy vội mới có thể đuổi kịp tốc độ như vậy, nhưng cũng phải đi hơn hai tiếng mới đến chỗ vùng ngoại ô này, tuy nhiên còn chưa tới gần đã có hai người không biết từ nơi nào chui ra cản Vệ Thế Quốc lại.
“Là tôi.” Trên khuôn mặt Vệ Thế Quốc toàn là bùn, dù đã lau rửa nhưng vẫn không nhìn ra được dáng vẻ vốn dĩ của anh, anh thấp giọng nói một câu.
“Đi vào.” Hai thanh niên trên mặt che miếng vải đen nhìn không rõ mặt hiển nhiên là quen biết anh, sau khi cầm đèn pin soi lên mặt anh, họ lại cho anh tiếp tục đi về phía trước.
Vệ Thế Quốc tiếp tục đi, lúc này đã gần đến nơi, mười phút nữa là đến.
Đây là một góc sân hoang tàn, xung quanh thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng mà người trong nghề lại biết bên này mỗi mười ngày sẽ có chợ đen, ai có đồ vật tốt là có thể đến đây bán.
Lúc Vệ Thế Quốc tiến vào, trong sân đã rất náo nhiệt.
Chỉ là mọi người đều hiểu rõ trong lòng, ai cũng không nói chuyện với ai mà chỉ lo giao dịch, giao dịch xong thì ai tự về nhà nấy.
Vệ Thế Quốc không quan tâm giao dịch ở sân chính mà lập tức tiến vào trong một căn phòng.
“Tôi đã nói lúc này anh sắp tới.” Một người đàn ông râu ria đầy mặt cười nói.
“Đồ vật đã mang đến rồi sao?” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.
“Mang đến rồi, anh nhìn xem có hài lòng không, đều để lại hàng tốt cho anh.” Người đàn ông mặt râu ria nói, sau đó mang đồ vật ra.
Con mực khô được xâu lại bằng sợi dây thừng, trọng lượng ước chừng khoảng hai ba cân, đều là những con mực tốt nhất, còn có cá hố khô, thoạt nhìn đều không tồi, có mười con, còn bao nhiêu cân thì không rõ ràng lắm, cũng không được coi là loại lớn, chỉ là loại tầm trung thôi.
Nhưng Vệ Thế Quốc rất vừa lòng.
“Đây là trứng gà, tất cả đều là trứng hai lòng đỏ, cũng là để lại riêng cho anh, đã đủ tâm lý chứ?” Người đàn ông râu ria vừa hô to vừa lấy ra một cái túi lưới, bên trong tất cả đều là loại trứng gà lớn, thật sự là trứng hai lòng đỏ, trứng một lòng đỏ không lớn như vậy.
“Cảm ơn.” Vệ Thế Quốc nói.
“Anh nhìn xem đây là gì?” Người đàn ông râu ria nói, chỉ thấy anh ta lấy từ bên trong một cái sọt lấy ra một con gà phơi khô, đây chính là một con gà béo ướp mà thành, cái đầu cũng không nhỏ.
“Từ đâu ra thế?” Vệ Thế Quốc vui vẻ nói, vợ anh thích ăn gà, hôm đó cô gặm cái đùi gà trông thật ngon miệng.
“Tổng cộng cũng chỉ có mấy con, chia cả cho bọn họ, tôi giữ cho mình một con, con này là giữ lại cho anh.” Người đàn ông râu ria cười nói, trong tay lấy ra một chai dầu phộng cuối cùng đưa cho Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc cười cười, cầm lấy rồi cất cẩn thận, sau đó lại nhận từ tay anh ta một cây thuốc lá, hai người vừa hút thuốc vừa trò chuyện về tình hình bên ngoài.
Hút xong điếu thuốc này Vệ Thế Quốc mới nói: “Chỗ này anh tính xem là bao nhiêu tiền.”
Người đàn ông mặt râu ria nói ra một con số, Vệ Thế Quốc chưa nói cái gì đã đưa tiền và nói: “Lần sau lại giúp tôi mua hai túi sữa bột và kẹo sữa, có đồ hộp cũng lấy cho tôi hai hộp nhé.” Vợ anh hẳn là thích ăn.
“Em không cần phải học, nếu anh không ở nhà em thì em hãy bảo Hắc Thán mang cá đi qua nhờ cha hoặc là chú hai giết cho.” Vệ Thế Quốc nói.
Tô Tình cười nói: “Chuyện nhỏ như thế sao phải phiền toái đến người khác chứ.”
Vệ Thế Quốc nói: “Đây là việc nhỏ, không cần phải ngại đâu.”
Tô Tình chờ anh giết cá xong bèn lấy cho vào nồi, hơn một cân lươn hầm ra cũng rất thơm.
Ăn cơm chiều xong, Vệ Thế Quốc đã phải đi ra ngoài, anh xách theo cái thùng gỗ và nói: “Buổi tối hãy ngủ sớm một chút.”
Tô Tình nhìn anh liếc mắt một cái rồi cũng để cho anh đi ra ngoài.
Vệ Thế Quốc trên đường ra ngoài tất nhiên cũng gặp được những người khác, nhìn anh cầm cái thùng gỗ đã biết anh muốn làm gì, nói: “Thế Quốc, định đi bắt cá chạch sao?”
“Ừm.” Vệ Thế Quốc đáp.
Phụ nữ trong thôn mang thai không được ăn thịt nhưng cá chạch hay lươn thì vẫn có, tùy thuộc xem người đàn ông của mình có đi tìm hay không thôi.
Có người thương vợ sau khi làm về sẽ đi tìm, có người lười biếng thì sẽ không muốn đi.
Ví dụ như anh hai của Vương Mạt Lỵ, anh ta cũng xách theo cái thùng gỗ ra ngoài, nhưng anh ta nhìn thấy trời tối nên không tìm nhiều mà đi về trước, Vệ Thế Quốc tự mình men theo ánh trăng tiếp tục mò.
Chờ tới lúc bắt được kha khá, lúc này anh mới dẹp thùng gỗ đi, sau đó đi về theo hướng con đường nhỏ, trên người anh còn có một cây gậy, đây là để phòng ngừa bất trắc.
Anh cuốc bộ thật nhanh, nếu là Tô Tình thì e rằng phải chạy vội mới có thể đuổi kịp tốc độ như vậy, nhưng cũng phải đi hơn hai tiếng mới đến chỗ vùng ngoại ô này, tuy nhiên còn chưa tới gần đã có hai người không biết từ nơi nào chui ra cản Vệ Thế Quốc lại.
“Là tôi.” Trên khuôn mặt Vệ Thế Quốc toàn là bùn, dù đã lau rửa nhưng vẫn không nhìn ra được dáng vẻ vốn dĩ của anh, anh thấp giọng nói một câu.
“Đi vào.” Hai thanh niên trên mặt che miếng vải đen nhìn không rõ mặt hiển nhiên là quen biết anh, sau khi cầm đèn pin soi lên mặt anh, họ lại cho anh tiếp tục đi về phía trước.
Vệ Thế Quốc tiếp tục đi, lúc này đã gần đến nơi, mười phút nữa là đến.
Đây là một góc sân hoang tàn, xung quanh thoạt nhìn vô cùng bình thường nhưng mà người trong nghề lại biết bên này mỗi mười ngày sẽ có chợ đen, ai có đồ vật tốt là có thể đến đây bán.
Lúc Vệ Thế Quốc tiến vào, trong sân đã rất náo nhiệt.
Chỉ là mọi người đều hiểu rõ trong lòng, ai cũng không nói chuyện với ai mà chỉ lo giao dịch, giao dịch xong thì ai tự về nhà nấy.
Vệ Thế Quốc không quan tâm giao dịch ở sân chính mà lập tức tiến vào trong một căn phòng.
“Tôi đã nói lúc này anh sắp tới.” Một người đàn ông râu ria đầy mặt cười nói.
“Đồ vật đã mang đến rồi sao?” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.
“Mang đến rồi, anh nhìn xem có hài lòng không, đều để lại hàng tốt cho anh.” Người đàn ông mặt râu ria nói, sau đó mang đồ vật ra.
Con mực khô được xâu lại bằng sợi dây thừng, trọng lượng ước chừng khoảng hai ba cân, đều là những con mực tốt nhất, còn có cá hố khô, thoạt nhìn đều không tồi, có mười con, còn bao nhiêu cân thì không rõ ràng lắm, cũng không được coi là loại lớn, chỉ là loại tầm trung thôi.
Nhưng Vệ Thế Quốc rất vừa lòng.
“Đây là trứng gà, tất cả đều là trứng hai lòng đỏ, cũng là để lại riêng cho anh, đã đủ tâm lý chứ?” Người đàn ông râu ria vừa hô to vừa lấy ra một cái túi lưới, bên trong tất cả đều là loại trứng gà lớn, thật sự là trứng hai lòng đỏ, trứng một lòng đỏ không lớn như vậy.
“Cảm ơn.” Vệ Thế Quốc nói.
“Anh nhìn xem đây là gì?” Người đàn ông râu ria nói, chỉ thấy anh ta lấy từ bên trong một cái sọt lấy ra một con gà phơi khô, đây chính là một con gà béo ướp mà thành, cái đầu cũng không nhỏ.
“Từ đâu ra thế?” Vệ Thế Quốc vui vẻ nói, vợ anh thích ăn gà, hôm đó cô gặm cái đùi gà trông thật ngon miệng.
“Tổng cộng cũng chỉ có mấy con, chia cả cho bọn họ, tôi giữ cho mình một con, con này là giữ lại cho anh.” Người đàn ông râu ria cười nói, trong tay lấy ra một chai dầu phộng cuối cùng đưa cho Vệ Thế Quốc.
Vệ Thế Quốc cười cười, cầm lấy rồi cất cẩn thận, sau đó lại nhận từ tay anh ta một cây thuốc lá, hai người vừa hút thuốc vừa trò chuyện về tình hình bên ngoài.
Hút xong điếu thuốc này Vệ Thế Quốc mới nói: “Chỗ này anh tính xem là bao nhiêu tiền.”
Người đàn ông mặt râu ria nói ra một con số, Vệ Thế Quốc chưa nói cái gì đã đưa tiền và nói: “Lần sau lại giúp tôi mua hai túi sữa bột và kẹo sữa, có đồ hộp cũng lấy cho tôi hai hộp nhé.” Vợ anh hẳn là thích ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.