Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
Chương 24: Sủi Cảo Nhân Thịt Lợn 1
Niên Đại
13/10/2021
Vợ Cương Tử cũng thêm lời vào: "Cháu nhớ lần trước chân thằng sáu nhà bác bị gãy vì sửa đập vẫn là nhờ Thế Quốc cậu cậu ta đi tìm lão đại phu nối xương thì phải? Nhà họ còn cho bác hai quả trứng, một miếng thịt, thậm chí là ít rau xanh. Vậy mà bây giờ bác lại nói những lời như vậy? "
"Tôi nói cái gì? Tôi đây còn không đủ hiểu tính cách của thanh niên tri thức Tô kia sao? Tôi còn có thể không hy vọng Thế Quốc sống tốt ư? Tôi chính là thấy cô ta không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì mà thôi. Còn bên chỗ thanh niên tri thức kia cô ta đã nói tôi sao? Cô ta là một đứa nhỏ lại dám mắng tôi là con cóc ghẻ!” Vương đại nương bực bội nói.
"Tôi thấy bà bị mắng là đúng. Ai bảo bà là muốn gán ghép con bé đó với con trai bà, cũng không xem thằng sáu nhà bà so với Thế Quốc như thế nào, còn dám dùng thủ đoạn kêu thằng sáu Vương đi tới chỗ thanh niên tri thức phá hoại danh tiếng của thanh niên tri thức Tô!” Mã đại nương mắng lại.
Nhưng mà ai biết cô gái kia cũng không phải người dễ bắt nạt, cô trực tiếp hỏi thăm cả nhà người ta một lần.
Lại ở ngay trước mặt mọi người mắng Vương đại nương - kẻ đầu têu này chính là một con cóc ghẻ, chân ngắn cổ ngắn, con cóc ghẻ tinh chuyển thế!
Chính điều này khiến Vương đại nương hận cô, luôn bắt nạt cô mỗi khi có cơ hội.
Chuyện canh gà lần trước đúng là một vở kịch, chỉ bị hai giọt nước mắt của Tô Tình hóa giải
Thanh niên tri thức Tô người ta lấy gia thế của nhà mình ra, ai dám chê chứ? Cuối cùng tất cả đều thuộc về không có duyên phận, nếu đã không có duyên phận vậy thì có gì để nói?
Vương đại nương hừ lạnh nói: "Cô ta mà có cái danh tiếng tốt gì? Ai mà chả biết cô ta bám lấy thanh niên tri thức họ Bùi kia nhưng người ta lại chả thèm!"
"Nói ra thì khó nghe chứ thanh niên tri thức bọn họ thích theo đuổi hạnh phúc, muốn cố gắng vì hạnh phúc của mình mà thôi, dẫu sao thanh niên tri thức họ Bùi ưu tú như vậy, nhưng mà hôm nay đã kết hôn và có con rồi, dĩ nhiên phải thu lòng sống tốt qua ngày, Vương đại nương, bác đừng cố ý tung tin vịt nữa." Vợ Cương Tử nói.
Ở trong thôn, Tô Tình đều không biết những chuyện này, là Mã đại nương sau khi cắt cỏ heo về thì dặn dò cô nên sống tốt, đừng để người ta cười chê, bây giờ trong thôn có không ít người nói cô đang giả vờ nữa.
"Sống qua ngày có cái gì mà giả bộ hay không giả bộ, hôm nay cháu cũng đã thấy rõ, chung quy là muốn cùng Thế Quốc sống tốt mới được." Tô Tình nói.
“Như vậy mới đúng.” Mã đại nương cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Cảm ơn bác đã nói giúp cháu.” Tô Tình lại cảm ơn bà ấy.
"Có gì đâu? Chỉ là bác không muốn nhìn thấy bà ta nói xấu cháu và Thế Quốc thôi." Mã đại nương không quan tâm nói.
Khi Mã đại nương trở về, Tô Tình bắt đầu băm nhỏ thịt heo, cải xanh trồng trong sân sau vừa lớn đủ, cắt nhỏ trộn chung với thịt bằm làm sủi cảo là ngon nhất.
Chỉ là thịt quá ít, cải xanh thì nhiều.
Bên ngoài trời đã tối đen, sủi cảo của Tô Tình vừa mới gói xong, bên ngoài liền lát đát lát đát vang lên tiếng mưa, không mấy phút nữa là sẽ bắt đầu mưa lớn.
Nhưng mà Tô Tình cũng không quá lo lắng, bởi vì trước khi đi ra ngoài cô đã bảo Vệ Thế Quốc mang theo nón lá.
Nhưng Vệ Thế Quốc trở về nhà lại ướt sũng, trên người cũng không có nón lá. Tô Tình không khỏi lên tiếng hỏi: "Sao vậy, nón lá của anh đâu?"
“Đưa cho lão đội trưởng rồi.” Vệ Thế Quốc liếc nhìn cô một cái rồi trả lời.
Tô Tình còn có thể làm gì nữa? Cô đi vào nấu cho anh một bát canh gừng với đường đỏ, Vệ Thế Quốc thay xong bộ quần áo sạch sẽ bước ra thì cô liền đưa bát canh gừng để bên cạnh anh.
Hành động này của cô khiến trái tim của Vệ Thế Quốc không nhịn được giật một cái.
Thật ra thì anh nhớ mình đã nói với người phụ nữ này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng làm những thứ này, những chuyện này không phải là việc cô nên làm!
Như vậy rất dễ khiến đàn ông hiểu lầm, hiểm lầm cái gì cũng không cần nói, mọi người đều hiểu!
Nhưng anh biết tính tình của cô, vô cùng kiêu ngạo, coi thường một người đàn ông nông thôn như anh.
“Còn nóng lắm, đợi lát nữa nguội bớt thì hẵng uống.” Tô Tình nói.
Cô biết Vệ Thế Quốc vì liên quan đến thành phần nên sống không dễ dàng, bằng không lúc trước làm sao có thể bị nữ phụ Tô Tình uy hiếp giở trò sau đó gả vào?
Chỉ là không muốn làm lớn chuyện, liền giải quyết ở trong thôn, trong thôn phần lớn đều là người chất phát, Vệ Thế Quốc biết làm người, có thể giúp anh giấu chuyện.
Cho nên danh tiếng của anh cũng không tệ, dù là người có thành phần cao nhưng cũng có giác ngộ, không ai có thái độ gì với anh.
Nhưng nếu chuyện bay ra khỏi thôn thì lại khác.
Như vậy mới có chuyện nữ phụ Tô Tình vào cửa.
"Tôi nói cái gì? Tôi đây còn không đủ hiểu tính cách của thanh niên tri thức Tô kia sao? Tôi còn có thể không hy vọng Thế Quốc sống tốt ư? Tôi chính là thấy cô ta không phải loại phụ nữ tốt đẹp gì mà thôi. Còn bên chỗ thanh niên tri thức kia cô ta đã nói tôi sao? Cô ta là một đứa nhỏ lại dám mắng tôi là con cóc ghẻ!” Vương đại nương bực bội nói.
"Tôi thấy bà bị mắng là đúng. Ai bảo bà là muốn gán ghép con bé đó với con trai bà, cũng không xem thằng sáu nhà bà so với Thế Quốc như thế nào, còn dám dùng thủ đoạn kêu thằng sáu Vương đi tới chỗ thanh niên tri thức phá hoại danh tiếng của thanh niên tri thức Tô!” Mã đại nương mắng lại.
Nhưng mà ai biết cô gái kia cũng không phải người dễ bắt nạt, cô trực tiếp hỏi thăm cả nhà người ta một lần.
Lại ở ngay trước mặt mọi người mắng Vương đại nương - kẻ đầu têu này chính là một con cóc ghẻ, chân ngắn cổ ngắn, con cóc ghẻ tinh chuyển thế!
Chính điều này khiến Vương đại nương hận cô, luôn bắt nạt cô mỗi khi có cơ hội.
Chuyện canh gà lần trước đúng là một vở kịch, chỉ bị hai giọt nước mắt của Tô Tình hóa giải
Thanh niên tri thức Tô người ta lấy gia thế của nhà mình ra, ai dám chê chứ? Cuối cùng tất cả đều thuộc về không có duyên phận, nếu đã không có duyên phận vậy thì có gì để nói?
Vương đại nương hừ lạnh nói: "Cô ta mà có cái danh tiếng tốt gì? Ai mà chả biết cô ta bám lấy thanh niên tri thức họ Bùi kia nhưng người ta lại chả thèm!"
"Nói ra thì khó nghe chứ thanh niên tri thức bọn họ thích theo đuổi hạnh phúc, muốn cố gắng vì hạnh phúc của mình mà thôi, dẫu sao thanh niên tri thức họ Bùi ưu tú như vậy, nhưng mà hôm nay đã kết hôn và có con rồi, dĩ nhiên phải thu lòng sống tốt qua ngày, Vương đại nương, bác đừng cố ý tung tin vịt nữa." Vợ Cương Tử nói.
Ở trong thôn, Tô Tình đều không biết những chuyện này, là Mã đại nương sau khi cắt cỏ heo về thì dặn dò cô nên sống tốt, đừng để người ta cười chê, bây giờ trong thôn có không ít người nói cô đang giả vờ nữa.
"Sống qua ngày có cái gì mà giả bộ hay không giả bộ, hôm nay cháu cũng đã thấy rõ, chung quy là muốn cùng Thế Quốc sống tốt mới được." Tô Tình nói.
“Như vậy mới đúng.” Mã đại nương cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
“Cảm ơn bác đã nói giúp cháu.” Tô Tình lại cảm ơn bà ấy.
"Có gì đâu? Chỉ là bác không muốn nhìn thấy bà ta nói xấu cháu và Thế Quốc thôi." Mã đại nương không quan tâm nói.
Khi Mã đại nương trở về, Tô Tình bắt đầu băm nhỏ thịt heo, cải xanh trồng trong sân sau vừa lớn đủ, cắt nhỏ trộn chung với thịt bằm làm sủi cảo là ngon nhất.
Chỉ là thịt quá ít, cải xanh thì nhiều.
Bên ngoài trời đã tối đen, sủi cảo của Tô Tình vừa mới gói xong, bên ngoài liền lát đát lát đát vang lên tiếng mưa, không mấy phút nữa là sẽ bắt đầu mưa lớn.
Nhưng mà Tô Tình cũng không quá lo lắng, bởi vì trước khi đi ra ngoài cô đã bảo Vệ Thế Quốc mang theo nón lá.
Nhưng Vệ Thế Quốc trở về nhà lại ướt sũng, trên người cũng không có nón lá. Tô Tình không khỏi lên tiếng hỏi: "Sao vậy, nón lá của anh đâu?"
“Đưa cho lão đội trưởng rồi.” Vệ Thế Quốc liếc nhìn cô một cái rồi trả lời.
Tô Tình còn có thể làm gì nữa? Cô đi vào nấu cho anh một bát canh gừng với đường đỏ, Vệ Thế Quốc thay xong bộ quần áo sạch sẽ bước ra thì cô liền đưa bát canh gừng để bên cạnh anh.
Hành động này của cô khiến trái tim của Vệ Thế Quốc không nhịn được giật một cái.
Thật ra thì anh nhớ mình đã nói với người phụ nữ này, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng làm những thứ này, những chuyện này không phải là việc cô nên làm!
Như vậy rất dễ khiến đàn ông hiểu lầm, hiểm lầm cái gì cũng không cần nói, mọi người đều hiểu!
Nhưng anh biết tính tình của cô, vô cùng kiêu ngạo, coi thường một người đàn ông nông thôn như anh.
“Còn nóng lắm, đợi lát nữa nguội bớt thì hẵng uống.” Tô Tình nói.
Cô biết Vệ Thế Quốc vì liên quan đến thành phần nên sống không dễ dàng, bằng không lúc trước làm sao có thể bị nữ phụ Tô Tình uy hiếp giở trò sau đó gả vào?
Chỉ là không muốn làm lớn chuyện, liền giải quyết ở trong thôn, trong thôn phần lớn đều là người chất phát, Vệ Thế Quốc biết làm người, có thể giúp anh giấu chuyện.
Cho nên danh tiếng của anh cũng không tệ, dù là người có thành phần cao nhưng cũng có giác ngộ, không ai có thái độ gì với anh.
Nhưng nếu chuyện bay ra khỏi thôn thì lại khác.
Như vậy mới có chuyện nữ phụ Tô Tình vào cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.