[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 41: Cô Gái Nhỏ (3)
Thư Thư Thư
29/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Minh nói với cô: "Bây giờ anh đi huấn luyện, huấn luyện xong trở về ăn sáng."
Trân Trân đáp nói: "Anh ba muốn ăn cái gì? Em làm cho anh."
Thị Hoài Minh tiếp tục đi ra ngoài: "Trong nhà chỉ có gạo và mì, sợ là làm cũng không được gì, hay là đi căn tin mua đi, bây giờ em có thể tìm được đường đến căn tin hay không?"
Trân Trân gật đầu: "Có thể tìm, em đã nhớ kỹ."
Thị Hoài Minh đưa tay mở cửa: "Ừ, vậy anh đi huấn luyện trước, phiếu ăn ở trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc của anh, chìa khóa đặt ở phía dưới đệm vải bàn làm việc."
Trân Trân “ừ” một tiếng, nhìn Thị Hoài Minh đẩy cửa ra ngoài.
Cô xoay người đi vào phòng bếp, rót nước ấm trong nồi nhôm vào trong gáo, lại mang theo bình nước ấm đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi đến gian phòng của Thị Hoài Minh.
Trân Trân ở dưới mặt vải bàn tìm được cái chìa khóa, mở ngăn kéo Thị Hoài Minh nói kia ra, chỉ thấy khóa ở bên trong đều là tiền và phiếu chứng.
Trân Trân nhận biết bộ dạng lương phiếu, cầm lương phiếu khóa ngăn kéo, đặt chìa khóa lại vị trí cũ.
Lương phiếu cất trong túi rồi ra ngoài, vừa mở cửa đi ra ngoài, lại đụng phải Lý Sảng cũng vừa đi ra.
Lý Sảng lanh mồm lanh miệng chào hỏi trước: "Tiểu Miên Hoa, đi căn tin mua cơm sao?"
Trân Trân cười nói: "Đúng vậy, chị dâu thì sao?"
Lý Sảng sảng khoái: "Chị cũng vậy, vậy đi cùng nào."
Hai người sánh vai đi về phía căn tin.
Lý Sảng chợt tiến đến trước mặt Trân Trân, ngửi cô một lát, ngửi xong chị nói: "Dùng kem dưỡng rồi?"
Trân Trân bị chị ta ngửi được có chút xấu hổ: "Vâng, dùng rồi."
Lý Sảng bỗng cười rộ lên, nhìn Trân Trân ý hữu sở chỉ hỏi: "Thị Hoài Minh có thích hay không?"
Cái này...
Trân Trân nghẹn họng không lên tiếng trả lời.
Lý Sảng thấy tai cô ửng đổ, cười thêm chút nói: "Ôi, em còn thẹn thùng gì nữa, giữa vợ chồng chẳng phải chỉ là chút chuyện này, đều là người từng trải, có gì mà phải xấu hổ, chúng ta nói nhỏ, sẽ không để cho người ta nghe thấy."
Những lời khác Trân Trân đều có thể nói với Lý Sảng vài câu.
Duy chỉ có chuyện giữa vợ chồng này, cô thật sự không nói được.
Lý Sảng nhìn mặt Trân Trân cũng đỏ bừng rồi, vừa cười nói: "Em xem em giống y cô gái nhỏ vậy, chị không nói nữa."
Trân Trân nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không nói cái này là được rồi.
Trước đó ở nông thôn, cô cũng chưa bao giờ ở một chỗ nói loại chuyện giữa vợ chồng này với người khác.
Những lời người phụ nữ kia nói rất thô tục, cô sẽ kiếm cớ rời đi không nghe.
Loại chuyện này cô cũng không dám nghĩ.
Dù sao cũng rất xấu hổ.
Thị Hoài Minh nói chờ giữa bọn họ có tình cảm, sẽ làm tiếp loại chuyện này.
Nghĩ đến lời Thị Hoài Minh nói, trong đầu khẽ hiện ra mặt của anh, khuôn mặt của Trân Trân đỏ đến càng giống quả táo rồi.
Không muốn cũng không thể được nữa.
Trân Trân vội dừng suy nghĩ lại, đổi chuyện đứng đắn hỏi Lý Sảng: "Chị dâu, cửa hàng thực phẩm phụ gần đây ở chỗ nào?"
"Em muốn mua đồ sao?" Lý Sảng quay đầu nhìn về phía Trân Trân.
"Em nghĩ mua thức ăn về để mình nấu cơm ăn." Trân Trân gật đầu.
Lý Sảng ôi một tiếng: "Căn tin có sẵn cơm, muốn ăn cái gì cũng đều có, làm gì phải tự mình làm cơm? Làm cơm phiền muốn chết, vừa phải mua thức ăn vừa phải rửa món ăn, còn phải tốn công đi làm, Thị Hoài Minh cho em làm sao?"
Trân Trân lắc đầu: "Là chính em muốn làm, ở đây không có việc gì, cũng chỉ làm cơm."
Lý Sảng nhìn Trân Trân một hồi.
Giống như cũng đúng, chị ta ở trong này không có công việc, bên người lại không có con phải trông, xác thực là không có việc gì.
Nhưng chị ta lại cười rộ lên: "Không có việc gì còn không tốt sao? Nghỉ ngơi hưởng phúc chứ sao."
Trân Trân nói: "Em nghỉ không được."
Hưởng phúc như vậy sẽ hưởng ra hư hỏng trong lòng.
Lý Sảng lại suy nghĩ: "Nếu không em để cho Thị Hoài Minh tìm một công việc tốt trong thành phố cho em."
Trân Trân tự mình hiểu lấy: "Với người không biết chữ."
Không biết chữ mà nói xác thực còn phiền toái hơn.
Mặc dù là đi ra ngoài tìm việc làm, vậy cũng đều là việc tốn sức, cô không duy trì được.
Nhấc chân bước vào cửa chính căn tin, Lý Sảng không nói cái khác, đón lời nói: "Đi, vừa vặn chị đi làm ở ngay cửa hàng thực phẩm phụ, đợi lát nữa chị đi làm việc sẽ bảo em một tiếng, em đi theo chị chứ."
Trân Trân: "Vâng."
Lấy cơm về nhà, Thị Hoài Minh vẫn chưa về.
Sợ thức ăn nguội, Trân Trân để lên lồng trong nồi nhôm hấp, hâm thức ăn ở bên trong.
Khi hâm nóng xong không có chuyện gì làm, cô tìm cây chổi quét một vòng.
Trong phòng ít người ra vào, cho nên cũng không có bụi bặm rác rưởi gì phải quét.
Rất nhanh Trân Trân quét xong, lại giặt sạch quần áo dơ mình thay hai ngày nay.
Lúc giặt cô còn ngạc nhiên, tại sao Thị Hoài Minh không có quần áo dơ.
Giặt quần áo xong, vừa lúc Thị Hoài Minh trở về.
Thị Hoài Minh nói với cô: "Bây giờ anh đi huấn luyện, huấn luyện xong trở về ăn sáng."
Trân Trân đáp nói: "Anh ba muốn ăn cái gì? Em làm cho anh."
Thị Hoài Minh tiếp tục đi ra ngoài: "Trong nhà chỉ có gạo và mì, sợ là làm cũng không được gì, hay là đi căn tin mua đi, bây giờ em có thể tìm được đường đến căn tin hay không?"
Trân Trân gật đầu: "Có thể tìm, em đã nhớ kỹ."
Thị Hoài Minh đưa tay mở cửa: "Ừ, vậy anh đi huấn luyện trước, phiếu ăn ở trong ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc của anh, chìa khóa đặt ở phía dưới đệm vải bàn làm việc."
Trân Trân “ừ” một tiếng, nhìn Thị Hoài Minh đẩy cửa ra ngoài.
Cô xoay người đi vào phòng bếp, rót nước ấm trong nồi nhôm vào trong gáo, lại mang theo bình nước ấm đi rửa mặt.
Rửa mặt xong đi đến gian phòng của Thị Hoài Minh.
Trân Trân ở dưới mặt vải bàn tìm được cái chìa khóa, mở ngăn kéo Thị Hoài Minh nói kia ra, chỉ thấy khóa ở bên trong đều là tiền và phiếu chứng.
Trân Trân nhận biết bộ dạng lương phiếu, cầm lương phiếu khóa ngăn kéo, đặt chìa khóa lại vị trí cũ.
Lương phiếu cất trong túi rồi ra ngoài, vừa mở cửa đi ra ngoài, lại đụng phải Lý Sảng cũng vừa đi ra.
Lý Sảng lanh mồm lanh miệng chào hỏi trước: "Tiểu Miên Hoa, đi căn tin mua cơm sao?"
Trân Trân cười nói: "Đúng vậy, chị dâu thì sao?"
Lý Sảng sảng khoái: "Chị cũng vậy, vậy đi cùng nào."
Hai người sánh vai đi về phía căn tin.
Lý Sảng chợt tiến đến trước mặt Trân Trân, ngửi cô một lát, ngửi xong chị nói: "Dùng kem dưỡng rồi?"
Trân Trân bị chị ta ngửi được có chút xấu hổ: "Vâng, dùng rồi."
Lý Sảng bỗng cười rộ lên, nhìn Trân Trân ý hữu sở chỉ hỏi: "Thị Hoài Minh có thích hay không?"
Cái này...
Trân Trân nghẹn họng không lên tiếng trả lời.
Lý Sảng thấy tai cô ửng đổ, cười thêm chút nói: "Ôi, em còn thẹn thùng gì nữa, giữa vợ chồng chẳng phải chỉ là chút chuyện này, đều là người từng trải, có gì mà phải xấu hổ, chúng ta nói nhỏ, sẽ không để cho người ta nghe thấy."
Những lời khác Trân Trân đều có thể nói với Lý Sảng vài câu.
Duy chỉ có chuyện giữa vợ chồng này, cô thật sự không nói được.
Lý Sảng nhìn mặt Trân Trân cũng đỏ bừng rồi, vừa cười nói: "Em xem em giống y cô gái nhỏ vậy, chị không nói nữa."
Trân Trân nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không nói cái này là được rồi.
Trước đó ở nông thôn, cô cũng chưa bao giờ ở một chỗ nói loại chuyện giữa vợ chồng này với người khác.
Những lời người phụ nữ kia nói rất thô tục, cô sẽ kiếm cớ rời đi không nghe.
Loại chuyện này cô cũng không dám nghĩ.
Dù sao cũng rất xấu hổ.
Thị Hoài Minh nói chờ giữa bọn họ có tình cảm, sẽ làm tiếp loại chuyện này.
Nghĩ đến lời Thị Hoài Minh nói, trong đầu khẽ hiện ra mặt của anh, khuôn mặt của Trân Trân đỏ đến càng giống quả táo rồi.
Không muốn cũng không thể được nữa.
Trân Trân vội dừng suy nghĩ lại, đổi chuyện đứng đắn hỏi Lý Sảng: "Chị dâu, cửa hàng thực phẩm phụ gần đây ở chỗ nào?"
"Em muốn mua đồ sao?" Lý Sảng quay đầu nhìn về phía Trân Trân.
"Em nghĩ mua thức ăn về để mình nấu cơm ăn." Trân Trân gật đầu.
Lý Sảng ôi một tiếng: "Căn tin có sẵn cơm, muốn ăn cái gì cũng đều có, làm gì phải tự mình làm cơm? Làm cơm phiền muốn chết, vừa phải mua thức ăn vừa phải rửa món ăn, còn phải tốn công đi làm, Thị Hoài Minh cho em làm sao?"
Trân Trân lắc đầu: "Là chính em muốn làm, ở đây không có việc gì, cũng chỉ làm cơm."
Lý Sảng nhìn Trân Trân một hồi.
Giống như cũng đúng, chị ta ở trong này không có công việc, bên người lại không có con phải trông, xác thực là không có việc gì.
Nhưng chị ta lại cười rộ lên: "Không có việc gì còn không tốt sao? Nghỉ ngơi hưởng phúc chứ sao."
Trân Trân nói: "Em nghỉ không được."
Hưởng phúc như vậy sẽ hưởng ra hư hỏng trong lòng.
Lý Sảng lại suy nghĩ: "Nếu không em để cho Thị Hoài Minh tìm một công việc tốt trong thành phố cho em."
Trân Trân tự mình hiểu lấy: "Với người không biết chữ."
Không biết chữ mà nói xác thực còn phiền toái hơn.
Mặc dù là đi ra ngoài tìm việc làm, vậy cũng đều là việc tốn sức, cô không duy trì được.
Nhấc chân bước vào cửa chính căn tin, Lý Sảng không nói cái khác, đón lời nói: "Đi, vừa vặn chị đi làm ở ngay cửa hàng thực phẩm phụ, đợi lát nữa chị đi làm việc sẽ bảo em một tiếng, em đi theo chị chứ."
Trân Trân: "Vâng."
Lấy cơm về nhà, Thị Hoài Minh vẫn chưa về.
Sợ thức ăn nguội, Trân Trân để lên lồng trong nồi nhôm hấp, hâm thức ăn ở bên trong.
Khi hâm nóng xong không có chuyện gì làm, cô tìm cây chổi quét một vòng.
Trong phòng ít người ra vào, cho nên cũng không có bụi bặm rác rưởi gì phải quét.
Rất nhanh Trân Trân quét xong, lại giặt sạch quần áo dơ mình thay hai ngày nay.
Lúc giặt cô còn ngạc nhiên, tại sao Thị Hoài Minh không có quần áo dơ.
Giặt quần áo xong, vừa lúc Thị Hoài Minh trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.