[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 28: Cùng Nhau Tiến Bộ (1)
Thư Thư Thư
28/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Minh nhận lấy bức thư mở ra, rũ thấp mi mắt đọc lướt qua nội dung trong bức thư.
Anh không hỏi thêm gì nữa, cất bức thư đi rồi nói với Trân Trân: "Vậy chúng ta đi thôi."
Trân Trân vẫn mờ mịt không rõ, Thị Hoài Minh bảo cô làm gì thì cô làm cái đó.
Cô đeo balo đi theo phía sau Thị Hoài Minh, vẫn vô thức đè nén hơi thở của mình lại.
Chỗ này rất xa lạ, Thị Hoài Minh trước mắt cũng rất xa lạ, làm cô lo lắng muốn chết đi được.
Cô ngây ngốc đi theo phía sau Thị Hoài Minh, cũng không biết anh dẫn cô đi bao lâu.
Lúc hai người dừng lại, cô đã thấy mình đứng ở bên cạnh một chiếc xe Jeep màu xanh biếc.
Thị Hoài Minh đưa tay mở cửa xe, nói với cô: "Lên xe đi."
Lên... Lên xe...
Cô chỉ từng nhìn thấy loại xe này ở trong phim ảnh, đời này cũng chưa từng nghĩ mình có thể thấy loại xe này, hơn nữa còn ngồi lên.
Trân Trân cảm thấy mềm nhũn hai chân, nhưng vẫn ôm chặt lấy balo, ngưng thở dè dặt leo lên.
Sau khi ngồi vào trong xe, Thị Hoài Minh đứng ở bên ngoài đóng cửa xe cho cô.
Trân Trân ngồi yên ở trên ghế cứng đờ người lại.
Nhìn Thị Hoài Minh vòng từ bên phải xe qua bên trái xe, mở cửa xe bên trái ra, ngồi vào ghế lái bên cạnh chỗ cô ngồi.
Cả người cô rơi vào trạng thái căng thẳng, ôm chặt lấy balo của mình.
Thị Hoài Minh thắt đai an toàn vào, cũng quay sang nói với Trân Trân: "Thắt đai an toàn vào."
Trân Trân bỗng quay sang nhìn anh, lắp bắp nói: "Đai... đai an toàn... Là cái gì?"
Thị Hoài Minh nhìn về phía Trân Trân, muốn trả lời nhưng lại ngừng lại.
Anh không lên tiếng nữa, cởi dây đai an toàn của mình ra, nghiêng người về phía Trân Trân, đưa tay kéo dây đai an toàn của cô ra.
Lúc anh rướn người đến gần người Trân Trân, Trân Trân căng thẳng đến mức rụt đầu lại.
Cảm nhận được hơi thở của anh, lại ngửi thấy mùi hương trên người anh, Trân Trân lập tức đỏ bừng mặt lên.
Thị Hoài Minh không chú ý đến những chi tiết này, kéo dây đai an toàn ra cài vào cho cô.
Sau đó, anh ngồi thẳng người lại, tự thắt đai an toàn cho mình, đạp cần ga lái xe rời đi.
Anh phải tập trung lái xe, nên đương nhiên là sẽ không nhìn Trân Trân.
Trân Trân ôm balo ở trước người che mất nửa khuôn mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người luôn trong trạng thái bị bao vây và căng thẳng.
Cô luôn cảm thấy choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Chờ đến khi lái xe lên đường chính, tốc độ xe cũng ổn định, Thị Hoài Minh mới lên tiếng nói chuyện với Trân Trân, hỏi cô: "Căng thẳng à?"
Trân Trân nghe được tiếng nói đột nhiên quay đầu sang, cô muốn hỏi anh gì đó, sau lại vội nói: "Không... Không căng thẳng."
Thị Hoài Minh không tiếp tục hỏi nhiều về vấn đề này nữa.
Lại hỏi cô: "Dạo này sức khỏe của mẹ không được tốt lắm à?"
Trân Trân nín thở nói: "Bình thường sức khỏe của mẹ rất tốt, nhưng hình như khoảng thời gian này sức khỏe của mẹ không được tốt cho lắm."
Thị Hoài Minh nắm chặt lấy vô lăng, nhìn về phía trước: “Anh cũng rất muốn trở về, nhưng hiện tại còn chưa đến lượt được nghỉ về nhà thăm người thân."
Để anh yên tâm hơn, Trân Trân vội nói: "Mẹ và anh cả đều không trách anh đâu, bọn họ đều biết môi trường trong quân đội không được tự do, không phải muốn làm gì thì làm."
Thị Hoài Minh: “Ừ." Bọn họ cũng từng nói qua những lời này ở trong thư.
Nhiều năm không gặp, bọn họ vẫn có chuyện để nói, vì dù sao hai người cũng coi như là người một nhà.
Thị Hoài Minh lại hỏi Trân Trân: "Mấy năm nay cả nhà đều khỏe chứ?"
Trân Trân gật đầu nói: "Đều khỏe cả, sau khi nhà nước thực hiện chính sách cải cách ruộng đất, tất cả ruộng đất đều thuộc về nông dân chúng ta, ngày ngày anh cả và chị dâu cả đều tới đội sản xuất cùng làm việc với mọi người, em và mẹ ở nhà trồng giá đỗ, rang hạt mang đi bán ngoài chợ, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình. Bây giờ Linh Linh đã mười hai tuổi, sắp trở thành thiếu nữ rồi, Hưng Quốc chín tuổi, cả hai chị em đều ngoan ngoãn hiểu chuyện..."
Thị Hoài Minh vừa nghiêm túc lái xe, vừa nghiêm túc lắng nghe Trân Trân nói lải nhải bên tai mình.
Tuy có rất nhiều việc nhà anh đã biết ở trong thư, nhưng bây giờ nghe Trân Trân kể lại, trong lòng anh vẫn có cảm giác chân thực hơn rất nhiều.
Lúc Trân Trân nói chuyện, cô quay sang nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Thị Hoài Minh, nhìn tư thế lái xe của anh, trái tim cũng vô thức đập thình thịch.
Cô thầm nghĩ: Qủa nhiên là anh càng ngày càng tốt, tốt đến mức cô ngẩng mặt lên nhìn cũng thấy rất cao.
***
Không biết chiếc xe chạy bao nhiêu lâu.
Lúc xe lái qua một chiếc cổng, Trân Trân nghe thấy Thị Hoài Minh nói: "Đến rồi."
Trân Trân nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Đây là doanh trại quân đội của anh hả?"
Thị Hoài Minh: "Là trường quân đội."
Trân Trân không hiểu gì cả, quay sang nhìn về phía anh.
Thị Hoài Minh nhận lấy bức thư mở ra, rũ thấp mi mắt đọc lướt qua nội dung trong bức thư.
Anh không hỏi thêm gì nữa, cất bức thư đi rồi nói với Trân Trân: "Vậy chúng ta đi thôi."
Trân Trân vẫn mờ mịt không rõ, Thị Hoài Minh bảo cô làm gì thì cô làm cái đó.
Cô đeo balo đi theo phía sau Thị Hoài Minh, vẫn vô thức đè nén hơi thở của mình lại.
Chỗ này rất xa lạ, Thị Hoài Minh trước mắt cũng rất xa lạ, làm cô lo lắng muốn chết đi được.
Cô ngây ngốc đi theo phía sau Thị Hoài Minh, cũng không biết anh dẫn cô đi bao lâu.
Lúc hai người dừng lại, cô đã thấy mình đứng ở bên cạnh một chiếc xe Jeep màu xanh biếc.
Thị Hoài Minh đưa tay mở cửa xe, nói với cô: "Lên xe đi."
Lên... Lên xe...
Cô chỉ từng nhìn thấy loại xe này ở trong phim ảnh, đời này cũng chưa từng nghĩ mình có thể thấy loại xe này, hơn nữa còn ngồi lên.
Trân Trân cảm thấy mềm nhũn hai chân, nhưng vẫn ôm chặt lấy balo, ngưng thở dè dặt leo lên.
Sau khi ngồi vào trong xe, Thị Hoài Minh đứng ở bên ngoài đóng cửa xe cho cô.
Trân Trân ngồi yên ở trên ghế cứng đờ người lại.
Nhìn Thị Hoài Minh vòng từ bên phải xe qua bên trái xe, mở cửa xe bên trái ra, ngồi vào ghế lái bên cạnh chỗ cô ngồi.
Cả người cô rơi vào trạng thái căng thẳng, ôm chặt lấy balo của mình.
Thị Hoài Minh thắt đai an toàn vào, cũng quay sang nói với Trân Trân: "Thắt đai an toàn vào."
Trân Trân bỗng quay sang nhìn anh, lắp bắp nói: "Đai... đai an toàn... Là cái gì?"
Thị Hoài Minh nhìn về phía Trân Trân, muốn trả lời nhưng lại ngừng lại.
Anh không lên tiếng nữa, cởi dây đai an toàn của mình ra, nghiêng người về phía Trân Trân, đưa tay kéo dây đai an toàn của cô ra.
Lúc anh rướn người đến gần người Trân Trân, Trân Trân căng thẳng đến mức rụt đầu lại.
Cảm nhận được hơi thở của anh, lại ngửi thấy mùi hương trên người anh, Trân Trân lập tức đỏ bừng mặt lên.
Thị Hoài Minh không chú ý đến những chi tiết này, kéo dây đai an toàn ra cài vào cho cô.
Sau đó, anh ngồi thẳng người lại, tự thắt đai an toàn cho mình, đạp cần ga lái xe rời đi.
Anh phải tập trung lái xe, nên đương nhiên là sẽ không nhìn Trân Trân.
Trân Trân ôm balo ở trước người che mất nửa khuôn mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người luôn trong trạng thái bị bao vây và căng thẳng.
Cô luôn cảm thấy choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Chờ đến khi lái xe lên đường chính, tốc độ xe cũng ổn định, Thị Hoài Minh mới lên tiếng nói chuyện với Trân Trân, hỏi cô: "Căng thẳng à?"
Trân Trân nghe được tiếng nói đột nhiên quay đầu sang, cô muốn hỏi anh gì đó, sau lại vội nói: "Không... Không căng thẳng."
Thị Hoài Minh không tiếp tục hỏi nhiều về vấn đề này nữa.
Lại hỏi cô: "Dạo này sức khỏe của mẹ không được tốt lắm à?"
Trân Trân nín thở nói: "Bình thường sức khỏe của mẹ rất tốt, nhưng hình như khoảng thời gian này sức khỏe của mẹ không được tốt cho lắm."
Thị Hoài Minh nắm chặt lấy vô lăng, nhìn về phía trước: “Anh cũng rất muốn trở về, nhưng hiện tại còn chưa đến lượt được nghỉ về nhà thăm người thân."
Để anh yên tâm hơn, Trân Trân vội nói: "Mẹ và anh cả đều không trách anh đâu, bọn họ đều biết môi trường trong quân đội không được tự do, không phải muốn làm gì thì làm."
Thị Hoài Minh: “Ừ." Bọn họ cũng từng nói qua những lời này ở trong thư.
Nhiều năm không gặp, bọn họ vẫn có chuyện để nói, vì dù sao hai người cũng coi như là người một nhà.
Thị Hoài Minh lại hỏi Trân Trân: "Mấy năm nay cả nhà đều khỏe chứ?"
Trân Trân gật đầu nói: "Đều khỏe cả, sau khi nhà nước thực hiện chính sách cải cách ruộng đất, tất cả ruộng đất đều thuộc về nông dân chúng ta, ngày ngày anh cả và chị dâu cả đều tới đội sản xuất cùng làm việc với mọi người, em và mẹ ở nhà trồng giá đỗ, rang hạt mang đi bán ngoài chợ, kiếm ít tiền phụ giúp gia đình. Bây giờ Linh Linh đã mười hai tuổi, sắp trở thành thiếu nữ rồi, Hưng Quốc chín tuổi, cả hai chị em đều ngoan ngoãn hiểu chuyện..."
Thị Hoài Minh vừa nghiêm túc lái xe, vừa nghiêm túc lắng nghe Trân Trân nói lải nhải bên tai mình.
Tuy có rất nhiều việc nhà anh đã biết ở trong thư, nhưng bây giờ nghe Trân Trân kể lại, trong lòng anh vẫn có cảm giác chân thực hơn rất nhiều.
Lúc Trân Trân nói chuyện, cô quay sang nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Thị Hoài Minh, nhìn tư thế lái xe của anh, trái tim cũng vô thức đập thình thịch.
Cô thầm nghĩ: Qủa nhiên là anh càng ngày càng tốt, tốt đến mức cô ngẩng mặt lên nhìn cũng thấy rất cao.
***
Không biết chiếc xe chạy bao nhiêu lâu.
Lúc xe lái qua một chiếc cổng, Trân Trân nghe thấy Thị Hoài Minh nói: "Đến rồi."
Trân Trân nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng hỏi: "Đây là doanh trại quân đội của anh hả?"
Thị Hoài Minh: "Là trường quân đội."
Trân Trân không hiểu gì cả, quay sang nhìn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.