[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 4: Gửi Thư (4)
Thư Thư Thư
27/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Thanh Mai cúi đầu rửa chén, hơn nửa ngày không nói chuyện.
Rửa sạch chén xếp chồng lên bỏ vào tủ chén, cô ấy vén tạp dề lên lau tay, giống như đã nghĩ xong, nhìn về phía Chung Mẫn Phân nhẹ giọng nói: “Được, bọn con sẽ khuyên nhủ em ấy xem.”
Chung Mẫn Phân gật đầu: “Các con đều là người trẻ, dễ nói chuyện.”
Trần Thanh Mai cũng không lập tức đi kiếm Trân Trân khuyên cô ngay.
Cô ấy trở về phòng trò chuyện vài câu với Thị Hoài Chung, nói ý nghĩ của Chung Mẫn Phân với anh ấy.
Thị Hoài Chung cũng không cảm thấy bất ngờ, im lặng một hồi nói: “Thật chẳng lẽ nhìn em ấy thủ tiết như vậy cả đời? Cứ nghe mẹ đi, em đi khuyên nhủ em ấy, em ấy còn trẻ, không nên trải qua cuộc sống này.”
Trần Thanh Mai gật đầu với anh.
Buổi tối rửa mặt xong, dưới ánh đèn Trân Trân chải tóc dài của mình.
Trần Thanh Mai tính thời gian tới, trước tiên để Thị Đan Linh chạy đi tìm Thị Hưng Quốc chơi, sau đó ngồi xuống mép giường, mở miệng nói: “Trân Trân à, chị dâu có chút chuyện muốn nói với em.”
Trân Trân quay đầu liếc nhìn cô ấy, suy nghĩ rồi nói: “Chị dâu, em không tái giá.”
Lời còn chưa mở, đã trực tiếp bị Trân Trân ngăn chặn, Trần Thanh Mai có hơi cứng họng.
Cô ấy cũng không nói nữa, Trân Trân để cái lược xuống lại nhỏ giọng nói: “Nếu các chị ghét bỏ em, không muốn em ở Thị gia, nếu cảm thấy em sống ở đây vướng bận, em về nhà mẹ đẻ cũng được.”
“Trân Trân, ý của chúng chị không phải thế này.”
Trần Thanh Mai vội vã giải thích: “Chúng chị mong em ở lại.”
Cô ấy nhíu mày, cơ thể vô thức nghiêng về phía Trân Trân: “Nhưng năm năm qua, em không khổ sao?”
Trân Trân lắc đầu, trả lời thẳng thắn: “Không khổ.”
Anh chị mẹ chồng đối với cô đều tốt, cháu trai cháu gái cũng thích cô, cô không cảm thấy khổ bao nhiêu.
Trần Thanh Mai đưa tay nắm tay cô: “Trân Trân, em nghe chị dâu nói, bây giờ em còn trẻ, dáng dấp lại đẹp, tính cách tốt cũng có thể làm, tìm một người đàn ông tốt không khó. Nhưng kéo dài thêm vài năm, sợ là không dễ tìm.”
Trân Trân rũ mi: “Vậy thì không tìm.”
Trần Thanh Mai không nhịn được hít sâu.
Phút chốc cô ấy nói tiếp: “Lẽ nào cả đời trải qua như vậy sao?”
Trân Trân ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Chị dâu, vì sao không thể như vậy?”
Trần Thanh Mai thấy bướng bỉnh trong mắt cô.
Cô ấy sững sờ một lúc vẫn chưa trả lời vấn đề này, Thị Đan Linh chợt từ bên ngoài tiến vào.
Sau khi Thị Đan Linh đi vào trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy cánh tay Trân Trân, nhìn Trần Thanh Mai nói: “Con không cho thím tái giá!”
Trần Thanh Mai liếc mắt nhìn cô bé: “Con nít như con có chuyện gì?”
Thị Đan Linh buộc chặt cánh tay Trân Trân: “Con mặc kệ, con chính là không cho thím tái giá!”
Trân Trân quay đầu nhìn cô bé, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô bé: “Yên tâm đi, thím sẽ không tái giá.”
Thị Đan Linh nở nụ cười, dùng đầu lông xù cọ cọ trên cánh tay Trân Trân.
Trần Thanh Mai còn muốn nói gì nữa, tâm tình cũng không thuận.
Cô ấy nhìn Thị Đan Linh lại nhìn Trân Trân, buông lỏng tay Trân Trân ra nói: “Bỏ đi, chị thấy chị khuyên em không được, vậy thì em tự mình suy nghĩ thật kỹ, cái này chính là đại sự cả đời, nhất định phải suy nghĩ kỹ, biết không?”
Trân Trân gật đầu với cô ấy: “Em sẽ, chị dâu.”
Nếu nói không, Trần Thanh Mai cũng sẽ nói thêm nữa.
Cô ấy đứng dậy, cười xoa xoa đầu Trân Trân, lại xoa xoa đầu Thị Đan Linh, quay về phòng mình.
Trở về phòng nằm lên giường.
Thị Hoài Chung hỏi cô ấy: “Thế nào?”
Trần Thanh Mai lắc đầu: “Vẫn không chịu, để cho em ấy suy nghĩ một chút đi.”
Thị Hoài Chung khẽ thở dài: “Chỉ sợ sau này em ấy sẽ hối hận.”
Trần Thanh Mơ: “Sau này thì sau này nói đi.”
Trong phòng của Trân Trân.
Trân Trân và Thị Đan Linh cũng nằm xuống giường.
Từ sau khi Thị Hoài Minh đi, Trân Trân liền ngủ cùng Thị Đan Linh.
Lúc mới đầu Thị Đan Linh chỉ có sáu tuổi, bây giừ cô bé đã mười tuổi ra dáng cô gái nhỏ.
Dường như sợ Trân Trân chạy mất, Thị Đan Linh ôm cánh tay Trân Trân ngủ.
Còn Trân Trân không ngủ được, nằm trong bóng đêm chớp mắt, trong đầu tất cả đều là Thị Hoài Minh.
Năm năm, cô vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của anh.
Ngày đó kết hôn anh mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn.
Tóc chải chuốt cẩn thận, dáng người thẳng thớm, vừa tinh thần vừa tuấn lãng.
***
Sáng sớm, khi sao mai sáng ở phía đông thì rời giường.
Cả gia đình cùng ăn sáng xong, hai chị em Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cùng đeo cặp sách trên lưng đi học, Chung Mẫn Phân đã lớn tuổi không thể làm việc nặng, ở lại nhà làm một số việc nhỏ đơn giản.
Hôm nay Trân Trân không đi ra chợ bán đậu giá, cùng Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung đi tới đội sản xuất làm việc.
Trước khi đi làm, Chung Mẫn Phân kéo Trần Thanh Mai qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Con đã hỏi chưa?"
Trần Thanh Mai cúi đầu rửa chén, hơn nửa ngày không nói chuyện.
Rửa sạch chén xếp chồng lên bỏ vào tủ chén, cô ấy vén tạp dề lên lau tay, giống như đã nghĩ xong, nhìn về phía Chung Mẫn Phân nhẹ giọng nói: “Được, bọn con sẽ khuyên nhủ em ấy xem.”
Chung Mẫn Phân gật đầu: “Các con đều là người trẻ, dễ nói chuyện.”
Trần Thanh Mai cũng không lập tức đi kiếm Trân Trân khuyên cô ngay.
Cô ấy trở về phòng trò chuyện vài câu với Thị Hoài Chung, nói ý nghĩ của Chung Mẫn Phân với anh ấy.
Thị Hoài Chung cũng không cảm thấy bất ngờ, im lặng một hồi nói: “Thật chẳng lẽ nhìn em ấy thủ tiết như vậy cả đời? Cứ nghe mẹ đi, em đi khuyên nhủ em ấy, em ấy còn trẻ, không nên trải qua cuộc sống này.”
Trần Thanh Mai gật đầu với anh.
Buổi tối rửa mặt xong, dưới ánh đèn Trân Trân chải tóc dài của mình.
Trần Thanh Mai tính thời gian tới, trước tiên để Thị Đan Linh chạy đi tìm Thị Hưng Quốc chơi, sau đó ngồi xuống mép giường, mở miệng nói: “Trân Trân à, chị dâu có chút chuyện muốn nói với em.”
Trân Trân quay đầu liếc nhìn cô ấy, suy nghĩ rồi nói: “Chị dâu, em không tái giá.”
Lời còn chưa mở, đã trực tiếp bị Trân Trân ngăn chặn, Trần Thanh Mai có hơi cứng họng.
Cô ấy cũng không nói nữa, Trân Trân để cái lược xuống lại nhỏ giọng nói: “Nếu các chị ghét bỏ em, không muốn em ở Thị gia, nếu cảm thấy em sống ở đây vướng bận, em về nhà mẹ đẻ cũng được.”
“Trân Trân, ý của chúng chị không phải thế này.”
Trần Thanh Mai vội vã giải thích: “Chúng chị mong em ở lại.”
Cô ấy nhíu mày, cơ thể vô thức nghiêng về phía Trân Trân: “Nhưng năm năm qua, em không khổ sao?”
Trân Trân lắc đầu, trả lời thẳng thắn: “Không khổ.”
Anh chị mẹ chồng đối với cô đều tốt, cháu trai cháu gái cũng thích cô, cô không cảm thấy khổ bao nhiêu.
Trần Thanh Mai đưa tay nắm tay cô: “Trân Trân, em nghe chị dâu nói, bây giờ em còn trẻ, dáng dấp lại đẹp, tính cách tốt cũng có thể làm, tìm một người đàn ông tốt không khó. Nhưng kéo dài thêm vài năm, sợ là không dễ tìm.”
Trân Trân rũ mi: “Vậy thì không tìm.”
Trần Thanh Mai không nhịn được hít sâu.
Phút chốc cô ấy nói tiếp: “Lẽ nào cả đời trải qua như vậy sao?”
Trân Trân ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Chị dâu, vì sao không thể như vậy?”
Trần Thanh Mai thấy bướng bỉnh trong mắt cô.
Cô ấy sững sờ một lúc vẫn chưa trả lời vấn đề này, Thị Đan Linh chợt từ bên ngoài tiến vào.
Sau khi Thị Đan Linh đi vào trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy cánh tay Trân Trân, nhìn Trần Thanh Mai nói: “Con không cho thím tái giá!”
Trần Thanh Mai liếc mắt nhìn cô bé: “Con nít như con có chuyện gì?”
Thị Đan Linh buộc chặt cánh tay Trân Trân: “Con mặc kệ, con chính là không cho thím tái giá!”
Trân Trân quay đầu nhìn cô bé, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô bé: “Yên tâm đi, thím sẽ không tái giá.”
Thị Đan Linh nở nụ cười, dùng đầu lông xù cọ cọ trên cánh tay Trân Trân.
Trần Thanh Mai còn muốn nói gì nữa, tâm tình cũng không thuận.
Cô ấy nhìn Thị Đan Linh lại nhìn Trân Trân, buông lỏng tay Trân Trân ra nói: “Bỏ đi, chị thấy chị khuyên em không được, vậy thì em tự mình suy nghĩ thật kỹ, cái này chính là đại sự cả đời, nhất định phải suy nghĩ kỹ, biết không?”
Trân Trân gật đầu với cô ấy: “Em sẽ, chị dâu.”
Nếu nói không, Trần Thanh Mai cũng sẽ nói thêm nữa.
Cô ấy đứng dậy, cười xoa xoa đầu Trân Trân, lại xoa xoa đầu Thị Đan Linh, quay về phòng mình.
Trở về phòng nằm lên giường.
Thị Hoài Chung hỏi cô ấy: “Thế nào?”
Trần Thanh Mai lắc đầu: “Vẫn không chịu, để cho em ấy suy nghĩ một chút đi.”
Thị Hoài Chung khẽ thở dài: “Chỉ sợ sau này em ấy sẽ hối hận.”
Trần Thanh Mơ: “Sau này thì sau này nói đi.”
Trong phòng của Trân Trân.
Trân Trân và Thị Đan Linh cũng nằm xuống giường.
Từ sau khi Thị Hoài Minh đi, Trân Trân liền ngủ cùng Thị Đan Linh.
Lúc mới đầu Thị Đan Linh chỉ có sáu tuổi, bây giừ cô bé đã mười tuổi ra dáng cô gái nhỏ.
Dường như sợ Trân Trân chạy mất, Thị Đan Linh ôm cánh tay Trân Trân ngủ.
Còn Trân Trân không ngủ được, nằm trong bóng đêm chớp mắt, trong đầu tất cả đều là Thị Hoài Minh.
Năm năm, cô vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của anh.
Ngày đó kết hôn anh mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn.
Tóc chải chuốt cẩn thận, dáng người thẳng thớm, vừa tinh thần vừa tuấn lãng.
***
Sáng sớm, khi sao mai sáng ở phía đông thì rời giường.
Cả gia đình cùng ăn sáng xong, hai chị em Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cùng đeo cặp sách trên lưng đi học, Chung Mẫn Phân đã lớn tuổi không thể làm việc nặng, ở lại nhà làm một số việc nhỏ đơn giản.
Hôm nay Trân Trân không đi ra chợ bán đậu giá, cùng Trần Thanh Mai và Thị Hoài Chung đi tới đội sản xuất làm việc.
Trước khi đi làm, Chung Mẫn Phân kéo Trần Thanh Mai qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Con đã hỏi chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.