[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 48: Hoa Hồng Nhỏ. (7)
Thư Thư Thư
30/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Sảng nhìn A Văn, thanh âm đè thật thấp: “Cô đừng để ý như vậy chứ, người ta cũng không cướp chồng từ tay cô, đó vốn chính là chồng người ta, chỉ có thể nói rõ cô và Thị Hoài Minh không có duyên phận.”
A Văn đương nhiên biết đạo lý này.
Cô ta nói Lý Sảng: “Tôi đang nói cô, không có nói Thị Hoài Minh!”
Lý Sảng vỗ vỗ vai của cô ta: “Được rồi được rồi, tôi đi tìm người khác hỏi.”
Lý Sảng đi, một mình A Văn đứng cạnh quầy hàng tức giận.
Tức giận nửa tiếng sau, cô ta lại đi tìm Lý Sảng: “Cô giúp tôi trông quầy hàng một chút, tôi đi ra ngoài một lát.”
Không phải chuyện to tát gì, Lý Sảng không hỏi cô ta muốn đi đâu, chỉ nói: “Đi nhanh về nhanh.”
A Văn chạy ra cửa hàng thực phẩm.
Mười mấy phút sau quay lại, xách một túi nhỏ trong tay.
Đi tới cạnh quầy hàng, cô ta đặt túi lên trên quầy, vẻ mặt lạnh nhạt thanh âm nhã nhặn nói: “Đây là bột nở, cô cầm dùng đi, nhưng phải trả lại cho tôi, nhà của tôi chỉ để lại một miếng như thế.”
Lý Sảng đưa tay kéo miệng túi buộc ra, chỉ thấy bên một cái chén bên trong, trong chén là bột nở.
Chỉ biết cô ta không cẩn thân như vậy, Lý Sảng cười rộ lên: “Nhất định trả lại cho cô.”
Nói xong bóp mặt A Văn: “Đợi tôi sẽ tìm đối tượng tốt hơn cho cô.”
A Văn: “Nói phải giữ lời!”
Lý Sảng: “Nhất định giữ lời!”
A Văn: “Phải tốt hơn Thị Hoài Minh!”
Lý Sảng: “Tôi nhất định gắng sức!”
***
Sau khi Thị Hoài Minh đi học, Trân Trân củng cố nội dung mới anh dạy.
Đại Bạch đến tìm cô chơi cô cũng nhịn được cám dỗ không đi ra ngoài, thế là Đại Bạch nằm bên cạnh bàn viết chữ của cô, yên lặng vẫy đuôi to như cái chổi nhìn cô.
Hoàn thành nhiệm vụ học tập, Trân Trân vẫn gần như đến lúc làm cơm.
Lúc làm cơm cô suy nghĩ trong lòng, ngày mai mời cả nhà Lý Sảng tới dùng cơm, phải làm bao nhiêu món, mỗi món phải làm gì. Mời người ta ăn cơm phải chú trọng chút, không thể tùy tiện xào vài món ăn là được.
Làm cơm xong vừa rửa nồi, nghe thấy truyền đến tiếng gõ cửa chính.
Trân Trân rửa nồi xong đứng dậy, đến mở cửa, chỉ thấy là Lý Sảng đứng bên ngoài.
Cô còn chưa kịp lên tiếng chào, Lý Sảng đưa túi trong tay đến trước mặt cô nói: “Bột nở mượn cho em, em lấy dùng đi. Dùng xong nhớ để lại miếng bột nở vào trong chén, chị phải đi trả lại.”
Không ngờ Lý Sảng tìm thấy nhanh như vậy.
Trân Trân cao hứng, nhận lấy túi vải song song nói với Lý Sảng: “Cảm ơn chị dâu.”
“Việc nhỏ, không cần khách khí.” Lý Sảng không muốn nói gì khác, xoay người đi về nhà.
Nhưng không đợi cô ấy bước đi, Trân Trân lại gọi cô ấy lại.
Cô ấy quay người lại, nhìn Trân Trân: “Còn có chuyện gì hay sao?”
Trân Trân cũng rất sợ mình phiền người ta, thanh âm mềm mại hỏi: “Chị dâu, chị và đoàn trưởng Hà, còn có Tử Nhiên, các chị thích ăn cái gì? Ngày mai em và anh ba đi chợ Tà Loan, đi mua thức ăn.”
Lý Sảng nói đơn giản: “Chúng chị không kiêng cái gì, em làm theo sở trường em là được.”
Nào có đến nhà người ta ăn còn kêu món ăn, rất không coi mình là người ngoài.
Thấy Lý Sảng nói như vậy, Trân Trân gật đầu cũng không hỏi lại.
Đúng lúc này Hà Tử Nhiên trở về, còn chưa tới trước mặt đã gọi: “Mẹ ơi, ăn cơm nhanh lên, con phải đi xem chiếu bóng.”
Trân Trân hiếu kỳ: “Xem chiếu bóng?”
Thấy cô không biết, Lý Sảng giải thích với cô nói: “Đêm nay trong thao trường trường học chiếu phim, nếu em muốn đi xem, vậy đến sớm một chút chiếm chỗ, nếu không quá nhiều người, chen ở phía sau không nhìn thấy.”
Hiểu, Trân Trân cười cười: “A, như vậy sao.”
Lý Sảng không có lời nào muốn nói nữa, kéo Hà Tử Nhiên đi về nhà.
Trân Trân cầm bột nở vào nhà, lấy chén từ trong túi vải ra, đậy kín đặt vào phòng bếp.
Cô dự định sáng mai thức dậy trộn bột, buổi sáng đến chợ cùng Thị Hoài Minh, buổi chiều trở về hấp bánh bao.
Cất chén xong, đúng lúc Thị Hoài Minh tan học trở về.
Anh không nói chuyện tối nay trong thao trường trường học chiếu phim, Trân Trân cũng không nói.
Cơm nước xong Thị Hoài Minh cũng không dạy Trân Trân nội dung mới, mà bảo Trân Trân thuộc hết bảng cửu chương còn lại.
Ngoại trừ bảng cửu chương còn lại, còn có toàn bộ nội dung học trước đó, đều phải củng cố ôn tập.
Thị Hoài Minh vẫn ngồi bên cạnh Trân Trân, đọc sách của mình với cô.
Lúc anh đọc sách luôn luôn chăm chú, ngoại trừ cầm bút máy viết viết một chút lên giấy, hoặc là lật sách, sẽ không có những âm thanh khác.
Anh nghiêm túc như vậy, Trân Trân hiển nhiên cũng không dám thả lỏng.
Nhưng tối nay cô vẫn có chút thất thần, bởi vì thanh âm chiếu phim trong thao trường truyền tới.
Cô bị thanh âm phim hấp dẫn lực chú ý, liền không tự chủ thất thần một hồi.
Ý thực được mình thất thần, cô vội vã thu hồi suy nghĩ.
Đem những thứ không nên có ra khỏi đại não, âm thầm hít hơi, tiếp tục tự thuộc bảng cửu chương và chữ cái.
Lý Sảng nhìn A Văn, thanh âm đè thật thấp: “Cô đừng để ý như vậy chứ, người ta cũng không cướp chồng từ tay cô, đó vốn chính là chồng người ta, chỉ có thể nói rõ cô và Thị Hoài Minh không có duyên phận.”
A Văn đương nhiên biết đạo lý này.
Cô ta nói Lý Sảng: “Tôi đang nói cô, không có nói Thị Hoài Minh!”
Lý Sảng vỗ vỗ vai của cô ta: “Được rồi được rồi, tôi đi tìm người khác hỏi.”
Lý Sảng đi, một mình A Văn đứng cạnh quầy hàng tức giận.
Tức giận nửa tiếng sau, cô ta lại đi tìm Lý Sảng: “Cô giúp tôi trông quầy hàng một chút, tôi đi ra ngoài một lát.”
Không phải chuyện to tát gì, Lý Sảng không hỏi cô ta muốn đi đâu, chỉ nói: “Đi nhanh về nhanh.”
A Văn chạy ra cửa hàng thực phẩm.
Mười mấy phút sau quay lại, xách một túi nhỏ trong tay.
Đi tới cạnh quầy hàng, cô ta đặt túi lên trên quầy, vẻ mặt lạnh nhạt thanh âm nhã nhặn nói: “Đây là bột nở, cô cầm dùng đi, nhưng phải trả lại cho tôi, nhà của tôi chỉ để lại một miếng như thế.”
Lý Sảng đưa tay kéo miệng túi buộc ra, chỉ thấy bên một cái chén bên trong, trong chén là bột nở.
Chỉ biết cô ta không cẩn thân như vậy, Lý Sảng cười rộ lên: “Nhất định trả lại cho cô.”
Nói xong bóp mặt A Văn: “Đợi tôi sẽ tìm đối tượng tốt hơn cho cô.”
A Văn: “Nói phải giữ lời!”
Lý Sảng: “Nhất định giữ lời!”
A Văn: “Phải tốt hơn Thị Hoài Minh!”
Lý Sảng: “Tôi nhất định gắng sức!”
***
Sau khi Thị Hoài Minh đi học, Trân Trân củng cố nội dung mới anh dạy.
Đại Bạch đến tìm cô chơi cô cũng nhịn được cám dỗ không đi ra ngoài, thế là Đại Bạch nằm bên cạnh bàn viết chữ của cô, yên lặng vẫy đuôi to như cái chổi nhìn cô.
Hoàn thành nhiệm vụ học tập, Trân Trân vẫn gần như đến lúc làm cơm.
Lúc làm cơm cô suy nghĩ trong lòng, ngày mai mời cả nhà Lý Sảng tới dùng cơm, phải làm bao nhiêu món, mỗi món phải làm gì. Mời người ta ăn cơm phải chú trọng chút, không thể tùy tiện xào vài món ăn là được.
Làm cơm xong vừa rửa nồi, nghe thấy truyền đến tiếng gõ cửa chính.
Trân Trân rửa nồi xong đứng dậy, đến mở cửa, chỉ thấy là Lý Sảng đứng bên ngoài.
Cô còn chưa kịp lên tiếng chào, Lý Sảng đưa túi trong tay đến trước mặt cô nói: “Bột nở mượn cho em, em lấy dùng đi. Dùng xong nhớ để lại miếng bột nở vào trong chén, chị phải đi trả lại.”
Không ngờ Lý Sảng tìm thấy nhanh như vậy.
Trân Trân cao hứng, nhận lấy túi vải song song nói với Lý Sảng: “Cảm ơn chị dâu.”
“Việc nhỏ, không cần khách khí.” Lý Sảng không muốn nói gì khác, xoay người đi về nhà.
Nhưng không đợi cô ấy bước đi, Trân Trân lại gọi cô ấy lại.
Cô ấy quay người lại, nhìn Trân Trân: “Còn có chuyện gì hay sao?”
Trân Trân cũng rất sợ mình phiền người ta, thanh âm mềm mại hỏi: “Chị dâu, chị và đoàn trưởng Hà, còn có Tử Nhiên, các chị thích ăn cái gì? Ngày mai em và anh ba đi chợ Tà Loan, đi mua thức ăn.”
Lý Sảng nói đơn giản: “Chúng chị không kiêng cái gì, em làm theo sở trường em là được.”
Nào có đến nhà người ta ăn còn kêu món ăn, rất không coi mình là người ngoài.
Thấy Lý Sảng nói như vậy, Trân Trân gật đầu cũng không hỏi lại.
Đúng lúc này Hà Tử Nhiên trở về, còn chưa tới trước mặt đã gọi: “Mẹ ơi, ăn cơm nhanh lên, con phải đi xem chiếu bóng.”
Trân Trân hiếu kỳ: “Xem chiếu bóng?”
Thấy cô không biết, Lý Sảng giải thích với cô nói: “Đêm nay trong thao trường trường học chiếu phim, nếu em muốn đi xem, vậy đến sớm một chút chiếm chỗ, nếu không quá nhiều người, chen ở phía sau không nhìn thấy.”
Hiểu, Trân Trân cười cười: “A, như vậy sao.”
Lý Sảng không có lời nào muốn nói nữa, kéo Hà Tử Nhiên đi về nhà.
Trân Trân cầm bột nở vào nhà, lấy chén từ trong túi vải ra, đậy kín đặt vào phòng bếp.
Cô dự định sáng mai thức dậy trộn bột, buổi sáng đến chợ cùng Thị Hoài Minh, buổi chiều trở về hấp bánh bao.
Cất chén xong, đúng lúc Thị Hoài Minh tan học trở về.
Anh không nói chuyện tối nay trong thao trường trường học chiếu phim, Trân Trân cũng không nói.
Cơm nước xong Thị Hoài Minh cũng không dạy Trân Trân nội dung mới, mà bảo Trân Trân thuộc hết bảng cửu chương còn lại.
Ngoại trừ bảng cửu chương còn lại, còn có toàn bộ nội dung học trước đó, đều phải củng cố ôn tập.
Thị Hoài Minh vẫn ngồi bên cạnh Trân Trân, đọc sách của mình với cô.
Lúc anh đọc sách luôn luôn chăm chú, ngoại trừ cầm bút máy viết viết một chút lên giấy, hoặc là lật sách, sẽ không có những âm thanh khác.
Anh nghiêm túc như vậy, Trân Trân hiển nhiên cũng không dám thả lỏng.
Nhưng tối nay cô vẫn có chút thất thần, bởi vì thanh âm chiếu phim trong thao trường truyền tới.
Cô bị thanh âm phim hấp dẫn lực chú ý, liền không tự chủ thất thần một hồi.
Ý thực được mình thất thần, cô vội vã thu hồi suy nghĩ.
Đem những thứ không nên có ra khỏi đại não, âm thầm hít hơi, tiếp tục tự thuộc bảng cửu chương và chữ cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.