[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 12: Khăn Lụa Đỏ (3)
Thư Thư Thư
27/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đợi tới khi Thị Đan Linh cắp cặp sách cùng cô bạn ngồi cùng bàn đi ra khỏi phòng học thì những người khác đều đã chạy trốn gần hết rồi.
Cô bé và cô bạn ngồi cùng bàn thì không chạy mà đi chầm chậm trở về nhà.
Cô bạn ngồi cùng bàn đút tay vào trong túi hỏi Thị Đan Linh: “Sao chú ba của cậu còn chưa trở về thế?”
Kể từ sau khi chú ba của Thị Đan Linh là đoàn trưởng, có rất nhiều những đứa trẻ trong thôn đều muốn được gặp chú ba của cô bé một lần.
Hiện tại chú ba của cô bé cũng đều đã trở thành thần tượng trong lòng của rất nhiều đứa nhỏ trong thôn.
Thị Đan Linh trả lời: “Cậu nói xem ở đó chính là quân đội đấy, đó chính là nơi có kỷ luật nghiêm nhất, làm sao có thể muốn trở về nhà là trở về ngay được chứ? Nếu như chúng ta muốn được đi ra khỏi thôn thì cũng phải đi tới chỗ thư ký đại đội viết giấy giới thiệu mới được.”
Cô bạn ngồi cùng bàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về nhà.
Trên đường lại đụng phải người tới đưa thư, ánh mắt của cô bạn ngồi cùng bàn chợt sáng lên, cô nhóc chạm vào cánh tay của Thị Đan Linh nói: “Người phát thư đi tới đại đội của chúng ta, liệu có phải chú ba của cậu viết thư gửi về không?”
Thị Đan Linh cảm thấy rất có khả năng này.
Thư hồi âm mà ba cô bé gửi ra ngoài cho chú ba cũng đã được một thời gian rồi.
Cô bé cùng cô bạn ngồi cùng bàn liếc nhau, sau đó ăn ý nắm tay nhanh chân chạy tới.
Bốn cái bím tóc bay nhảy tán loạn trong gió, hai cô bé chạy đi như điên tới trước cửa nhà, thậm chí Thị Đan Linh còn chưa kịp ổn định hô hấp thì đã đẩy cửa sân ra kêu: “Bà nội, chú ba viết thư trở về sao?”
Giọng nói truyền ra từ trong nhà chính là của Chung Mẫn Phân: “Đúng vậy.”
Quả nhiên là thế, đôi mắt của Thị Đan Linh xoẹt đến một tia sáng ngời vội vàng chạy vào trong nhà chính.
Cô bạn ngồi cùng bàn cũng đi theo phía sau Thị Đan Linh chạy vào trong nhà chính.
Bước vào nhà chính chỉ thấy trên đó có một gói đồ chưa mở được đặt trên chiếc bàn vuông.
Đôi mắt của Thị Đan Linh lại càng thêm sáng ngời, cô bé trợn tròn đôi mắt hỏi Chung Mẫn Phân: “Bà nội, những thứ này đều là chú ba gửi về sao?”
Chung Mẫn Phân mỉm cười gật đầu: “Người phát thư mới vừa gửi lại đây.”
Không chỉ có một gói đồ mà còn có cả thư, tiền và phiếu nữa.
Thị Đan Linh vui vẻ vô cùng, cô bé lấy tay lay gói đồ một chút.
Trong gói đồ có rất nhiều thứ, nhiều nhất chính là đồ ăn đều là những thứ mà cô bé chưa từng được nhìn thấy.
Nhưng trong số những thứ này, thứ bắt mắt nhất là một chiếc khăn lụa màu đỏ rực rỡ.
Nhìn thấy thứ này, Thị Đan Linh lại càng tgeem hưng phấn khiếp sợ đến nỗi “oa” lên một tiếng.
Cô bạn ngồi cùng bàn đứng ở bên cạnh cô bé cũng đưa nhìn mắt đầy hâm mộ, cô nhóc cũng thấp giọng “oa” lên một tiếng theo cô bé.
Chung Mẫn Phân cầm lấy mấy viên kẹo đưa cho cô bạn ngồi cùng bàn kia rồi nhỏ giọng dặn dò cô nhóc: “Giữ lấy tự mình ăn thôi.”
Cô bạn ngồi cùng bàn vừa ngượng ngùng lại không nhịn được vui vẻ rồi đỏ mặt gật đầu.
Chung Mẫn Phân không bảo Thị Đan Linh lấy ăn.
Bà gói lấy gói hàng lại rồi chọc lấy cái vẻ mặt đang lộ rõ sự thèm thuồng của Thị Đan Linh.
Trong lúc Thị Đan Linh ngửa đầu nhìn vào trong phòng, bà đã đưa bức thư đến trước mặt Thị Đan Linh rồi nói với cô bé: “Linh Linh, cháu mau đọc cho bà nghe xem lần này chú ba của cháu viết cái gì nào.”
Thị Đan Linh nuốt xuống nước miếng trong miệng.
Cô bé cầm lấy bức thư cẩn thận xé mở rồi lại cẩn thận lấy giấy viết thư từ bên trong ra.
Cô bé mở tờ giấy viết thư được gấp gọn gàng rồi đọc từng câu từng chữ một: “Thân gửi mẹ, anh cả, Trân Trân…”
Đôi mắt quanh năm mờ đục của Chung Mẫn Phân bỗng chốc sáng ngời, bà nhìn Thị Đan Linh hỏi: “Lần này có thêm Trân Trân sao!”
“Vâng!” Thị Đan Linh mỉm cười gật đầu thật mạnh sau đó tiếp tục đọc tiếp.
Sau khi đọc xong lại tổng kết nói cho Chung Mẫn Phân: “Chú ba nói ăn tết không về được bảo chúng ta đừng trách chú, chờ tới khi nào có ngày nghỉ phép về thăm gia đình thì nhất định chú sẽ trở về thăm chúng ta. Còn cả chiếc khăn lụa đỏ kia là để cho thím ba.”
Chung Mẫn Phân vui vẻ đến mức không khép lại được miệng, bà nheo mắt mỉm cười nói: “Tốt tốt tốt.”
Bà lại cầm lấy phong thư mà Thị Đan Linh đã gấp gọn lại, rồi bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó mà đi vào nhà. Sau khi đi ra trong tay bà còn cầm theo chiếc khăn lụa tươi đẹp đỏ thắm cùng với bức thư đưa đến trong tay Thị Đan Linh nói: “Cháu đưa qua cho thím ba của cháu đi.”
“Nhận mệnh!” Thị Đan Linh cũng không hỏi nhiều, cô bé nhận lấy chiếc khăn lụa và bức thư lập tức đi hoàn thành nhiệm vụ.
Đợi tới khi Thị Đan Linh cắp cặp sách cùng cô bạn ngồi cùng bàn đi ra khỏi phòng học thì những người khác đều đã chạy trốn gần hết rồi.
Cô bé và cô bạn ngồi cùng bàn thì không chạy mà đi chầm chậm trở về nhà.
Cô bạn ngồi cùng bàn đút tay vào trong túi hỏi Thị Đan Linh: “Sao chú ba của cậu còn chưa trở về thế?”
Kể từ sau khi chú ba của Thị Đan Linh là đoàn trưởng, có rất nhiều những đứa trẻ trong thôn đều muốn được gặp chú ba của cô bé một lần.
Hiện tại chú ba của cô bé cũng đều đã trở thành thần tượng trong lòng của rất nhiều đứa nhỏ trong thôn.
Thị Đan Linh trả lời: “Cậu nói xem ở đó chính là quân đội đấy, đó chính là nơi có kỷ luật nghiêm nhất, làm sao có thể muốn trở về nhà là trở về ngay được chứ? Nếu như chúng ta muốn được đi ra khỏi thôn thì cũng phải đi tới chỗ thư ký đại đội viết giấy giới thiệu mới được.”
Cô bạn ngồi cùng bàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng.”
Hai người vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về nhà.
Trên đường lại đụng phải người tới đưa thư, ánh mắt của cô bạn ngồi cùng bàn chợt sáng lên, cô nhóc chạm vào cánh tay của Thị Đan Linh nói: “Người phát thư đi tới đại đội của chúng ta, liệu có phải chú ba của cậu viết thư gửi về không?”
Thị Đan Linh cảm thấy rất có khả năng này.
Thư hồi âm mà ba cô bé gửi ra ngoài cho chú ba cũng đã được một thời gian rồi.
Cô bé cùng cô bạn ngồi cùng bàn liếc nhau, sau đó ăn ý nắm tay nhanh chân chạy tới.
Bốn cái bím tóc bay nhảy tán loạn trong gió, hai cô bé chạy đi như điên tới trước cửa nhà, thậm chí Thị Đan Linh còn chưa kịp ổn định hô hấp thì đã đẩy cửa sân ra kêu: “Bà nội, chú ba viết thư trở về sao?”
Giọng nói truyền ra từ trong nhà chính là của Chung Mẫn Phân: “Đúng vậy.”
Quả nhiên là thế, đôi mắt của Thị Đan Linh xoẹt đến một tia sáng ngời vội vàng chạy vào trong nhà chính.
Cô bạn ngồi cùng bàn cũng đi theo phía sau Thị Đan Linh chạy vào trong nhà chính.
Bước vào nhà chính chỉ thấy trên đó có một gói đồ chưa mở được đặt trên chiếc bàn vuông.
Đôi mắt của Thị Đan Linh lại càng thêm sáng ngời, cô bé trợn tròn đôi mắt hỏi Chung Mẫn Phân: “Bà nội, những thứ này đều là chú ba gửi về sao?”
Chung Mẫn Phân mỉm cười gật đầu: “Người phát thư mới vừa gửi lại đây.”
Không chỉ có một gói đồ mà còn có cả thư, tiền và phiếu nữa.
Thị Đan Linh vui vẻ vô cùng, cô bé lấy tay lay gói đồ một chút.
Trong gói đồ có rất nhiều thứ, nhiều nhất chính là đồ ăn đều là những thứ mà cô bé chưa từng được nhìn thấy.
Nhưng trong số những thứ này, thứ bắt mắt nhất là một chiếc khăn lụa màu đỏ rực rỡ.
Nhìn thấy thứ này, Thị Đan Linh lại càng tgeem hưng phấn khiếp sợ đến nỗi “oa” lên một tiếng.
Cô bạn ngồi cùng bàn đứng ở bên cạnh cô bé cũng đưa nhìn mắt đầy hâm mộ, cô nhóc cũng thấp giọng “oa” lên một tiếng theo cô bé.
Chung Mẫn Phân cầm lấy mấy viên kẹo đưa cho cô bạn ngồi cùng bàn kia rồi nhỏ giọng dặn dò cô nhóc: “Giữ lấy tự mình ăn thôi.”
Cô bạn ngồi cùng bàn vừa ngượng ngùng lại không nhịn được vui vẻ rồi đỏ mặt gật đầu.
Chung Mẫn Phân không bảo Thị Đan Linh lấy ăn.
Bà gói lấy gói hàng lại rồi chọc lấy cái vẻ mặt đang lộ rõ sự thèm thuồng của Thị Đan Linh.
Trong lúc Thị Đan Linh ngửa đầu nhìn vào trong phòng, bà đã đưa bức thư đến trước mặt Thị Đan Linh rồi nói với cô bé: “Linh Linh, cháu mau đọc cho bà nghe xem lần này chú ba của cháu viết cái gì nào.”
Thị Đan Linh nuốt xuống nước miếng trong miệng.
Cô bé cầm lấy bức thư cẩn thận xé mở rồi lại cẩn thận lấy giấy viết thư từ bên trong ra.
Cô bé mở tờ giấy viết thư được gấp gọn gàng rồi đọc từng câu từng chữ một: “Thân gửi mẹ, anh cả, Trân Trân…”
Đôi mắt quanh năm mờ đục của Chung Mẫn Phân bỗng chốc sáng ngời, bà nhìn Thị Đan Linh hỏi: “Lần này có thêm Trân Trân sao!”
“Vâng!” Thị Đan Linh mỉm cười gật đầu thật mạnh sau đó tiếp tục đọc tiếp.
Sau khi đọc xong lại tổng kết nói cho Chung Mẫn Phân: “Chú ba nói ăn tết không về được bảo chúng ta đừng trách chú, chờ tới khi nào có ngày nghỉ phép về thăm gia đình thì nhất định chú sẽ trở về thăm chúng ta. Còn cả chiếc khăn lụa đỏ kia là để cho thím ba.”
Chung Mẫn Phân vui vẻ đến mức không khép lại được miệng, bà nheo mắt mỉm cười nói: “Tốt tốt tốt.”
Bà lại cầm lấy phong thư mà Thị Đan Linh đã gấp gọn lại, rồi bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó mà đi vào nhà. Sau khi đi ra trong tay bà còn cầm theo chiếc khăn lụa tươi đẹp đỏ thắm cùng với bức thư đưa đến trong tay Thị Đan Linh nói: “Cháu đưa qua cho thím ba của cháu đi.”
“Nhận mệnh!” Thị Đan Linh cũng không hỏi nhiều, cô bé nhận lấy chiếc khăn lụa và bức thư lập tức đi hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.