[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 15: Không Biết Xấu Hổ (1)
Thư Thư Thư
27/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ở trong gương, khuôn mặt của cô được bao phủ bởi ánh nến nhợt nhạt.
Trong vầng sáng mờ ảo mông lung như vậy, cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Trên cổ là chiếc khăn lụa đỏ bắt mắt nhất khiến cho cả người cô càng thêm kiều diễm xinh đẹp hơn.
Đôi mắt lay động dưới ánh nến lập loè chập chờn.
Chắc hẳn anh ba Thị của cô đã quên bộ dáng của cô trông như thế nào từ lâu rồi.
Từ trước tới nay anh cũng chưa bao giờ thích bộ dáng của cô cả.
Ngắm nghía trong gương một lúc, Trân Trân cẩn thận tháo chiếc khăn lụa đỏ trên cổ xuống.
Cô trải chiếc khăn màu đỏ đó lên trên mặt bàn viết, động tác nhẹ nhàng, nắm từng góc vuông của khăn không ngừng gấp lại vào nhau.
Cho tới khi chiếc khăn có kích cỡ to bằng chiếc khăn tay, thì cô cất nó vào trong hộp gỗ long não.
Cô thổi tắt nến, quay lại nằm xuống giường.
Bóng đêm như mực bao phủ gương mặt, khí lạnh thấm vào làn da.
Trân Trân nằm im chớp chớp mắt, rồi hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Giấc mơ đêm nay tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Trân Trân mơ thấy khi còn nhỏ, Thị Hoài Minh trèo lên cây, ngắt hoa hòe xuống cho cô ăn.
Hoe hòe vừa trắng vừa thơm, cô nâng niu trong tay mãi mà vẫn không nỡ ăn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, giấc mơ tan biến.
Trong không khí không còn mùi hương của hoa hòe, chỉ còn lưu giữ khí lạnh của buổi sớm mùa đông.
Sau khi Trân Trân hoàn toàn tỉnh táo lại, cô thay đồ rồi rời giường, đi tới nhà bếp chuẩn bị làm cơm sáng.
Cô vừa mới kịp mở nắp gỗ trên lu nước lên, Chung Mẫn Phân đã đi vào.
Trân Trân đặt cái nắp sang một bên, hỏi bằng giọng mũi: “Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm chút nữa đi?”
Chung Mẫn Phân cũng trả lời bằng giọng mũi: “Lớn tuổi rồi, ngủ không được.”
Mẹ chồng nàng dâu các cô đều dậy cả rồi, nên cùng nhau bắt tay vào nấu cơm và cho gà ăn.
Chung Mẫn Phân vừa trộn thức ăn cho gà vừa nói chuyện với Trân Trân: “Trân Trân, hôm nay con đừng tới đội sản xuất làm việc nữa.”
Trân Trân ngồi cạnh ống bễ thổi lửa cho bếp, quay đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân: “Sắp bán đậu rang sao ạ?”
Chung Mẫn Phân gật đầu: “Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên đán rồi sao.”
Mỗi khi bắt đầu sang đông và năm mới sắp tới, Chung Mẫn Phân sẽ làm một ít đậu rang mang đi bán rong bên đường.
Từ khi cải cách ruộng đất tới nay, trong nhà hầu như chỉ có hai vợ chồng Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai làm việc trong đội sản xuất, còn Trân Trân thì dùng phần lớn thời gian để giúp đỡ Chung Mẫn Phân làm chút buôn bán nhỏ, thời tiết ấm thì bán đậu giá, lạnh thì bán đậu rang.
Trong mắt Trân Trân, mẹ chồng Chung Mẫn Phân của cô là một người rất có bản lĩnh.
Hôm nay Trân Trân không ra khỏi nhà, dành nguyên một ngày ở nhà rang đậu phộng, hạt dưa với Chung Mẫn Phân.
Sau đó, cả hai mang hết đống động phộng, hạt dưa đó ra chợ phiên, bày một gian hàng nhỏ.
Tất nhiên, mỗi ngày trước khi bày một gian hàng nhỏ sẽ phải nộp hai hào cho đội sản xuất.
Càng về cuối năm, người tới chợ phiên đặt mua đồ tết càng ngày càng nhiều.
Lo rằng hai người Chung Mẫn Phân và Trân Trân không lo liệu được hết quá nhiều việc như vậy, Trần Thanh Mai cũng không tới đội sản xuất làm việc nữa, mà ở nhà giúp đỡ Chung Mẫn Phân và Trân Trân bán đậu rang.
Bán tới gần hết năm, gia đình họ cũng bắt đầu sắm sửa đồ tết giống như các gia đình khác.
Tuy rằng người dân quê nghèo thật, nhưng đến Tết cũng sẽ sắm sửa ít đồ Tết, dù sao thì cũng đã nỗ lực vất vả suốt cả một năm trời, số tiền tích góp được ấy âu cũng là vì muốn trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ngày này, hội phụ nữ trong đội hẹn nhau cùng nhau lên phố đi chợ.
Trước đó thì các nhà đã mua sẵn vải, giao cho thợ may vá để may quần áo mặc sang năm mới.
Bây giờ lên phố đi chợ, đồ cần mua chủ yếu là đồ ăn vặt.
Đối với người dân quê mà nói, họp chợ là chuyện trọng đại, từ lúc tờ mờ sáng hội đàn bà con gái đã dậy sớm rửa mặt tắm rửa, thay bộ đồ đẹp nhất, chải đầu tóc thật gọn gàng, đeo rổ hoặc giỏ xách, dắt đám trẻ đã được nghỉ đông theo.
Trời còn chưa sáng, họ đã kết bạn cùng nhau đi lên trấn trên.
Trần Thanh Mai và Trân Trân cũng ở trong đám người.
Trần Thanh Mai kéo xe đẩy đựng đầy đậu rang, Trân Trân đi ở đằng sau, sánh vai với Thúy Lan.
Nhóm người lớn thì vừa đi vừa trò chuyện, vô cùng náo nhiệt, dẫu đi tám dặm hay mười dặm cũng không chê mệt.
Đám trẻ thì tự tụ tập với nhau, đi tuốt đằng trước, la hét tán loạn, cậu trốn tớ đuổi.
Giữa lúc hỗn loạn, có người hỏi Trân Trân: “Bây giờ quân đội đã rút quân, không đánh giặc nữa, Hoài Minh vẫn chưa về à?”
Trân Trân quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vừa hỏi chuyện: “Đúng vậy, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm, tạm thời còn chưa về được.”
Ở trong gương, khuôn mặt của cô được bao phủ bởi ánh nến nhợt nhạt.
Trong vầng sáng mờ ảo mông lung như vậy, cô giống như một mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Trên cổ là chiếc khăn lụa đỏ bắt mắt nhất khiến cho cả người cô càng thêm kiều diễm xinh đẹp hơn.
Đôi mắt lay động dưới ánh nến lập loè chập chờn.
Chắc hẳn anh ba Thị của cô đã quên bộ dáng của cô trông như thế nào từ lâu rồi.
Từ trước tới nay anh cũng chưa bao giờ thích bộ dáng của cô cả.
Ngắm nghía trong gương một lúc, Trân Trân cẩn thận tháo chiếc khăn lụa đỏ trên cổ xuống.
Cô trải chiếc khăn màu đỏ đó lên trên mặt bàn viết, động tác nhẹ nhàng, nắm từng góc vuông của khăn không ngừng gấp lại vào nhau.
Cho tới khi chiếc khăn có kích cỡ to bằng chiếc khăn tay, thì cô cất nó vào trong hộp gỗ long não.
Cô thổi tắt nến, quay lại nằm xuống giường.
Bóng đêm như mực bao phủ gương mặt, khí lạnh thấm vào làn da.
Trân Trân nằm im chớp chớp mắt, rồi hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại đi ngủ.
Giấc mơ đêm nay tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Trân Trân mơ thấy khi còn nhỏ, Thị Hoài Minh trèo lên cây, ngắt hoa hòe xuống cho cô ăn.
Hoe hòe vừa trắng vừa thơm, cô nâng niu trong tay mãi mà vẫn không nỡ ăn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, giấc mơ tan biến.
Trong không khí không còn mùi hương của hoa hòe, chỉ còn lưu giữ khí lạnh của buổi sớm mùa đông.
Sau khi Trân Trân hoàn toàn tỉnh táo lại, cô thay đồ rồi rời giường, đi tới nhà bếp chuẩn bị làm cơm sáng.
Cô vừa mới kịp mở nắp gỗ trên lu nước lên, Chung Mẫn Phân đã đi vào.
Trân Trân đặt cái nắp sang một bên, hỏi bằng giọng mũi: “Mẹ, sao mẹ không ngủ thêm chút nữa đi?”
Chung Mẫn Phân cũng trả lời bằng giọng mũi: “Lớn tuổi rồi, ngủ không được.”
Mẹ chồng nàng dâu các cô đều dậy cả rồi, nên cùng nhau bắt tay vào nấu cơm và cho gà ăn.
Chung Mẫn Phân vừa trộn thức ăn cho gà vừa nói chuyện với Trân Trân: “Trân Trân, hôm nay con đừng tới đội sản xuất làm việc nữa.”
Trân Trân ngồi cạnh ống bễ thổi lửa cho bếp, quay đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân: “Sắp bán đậu rang sao ạ?”
Chung Mẫn Phân gật đầu: “Chẳng phải sắp đến Tết Nguyên đán rồi sao.”
Mỗi khi bắt đầu sang đông và năm mới sắp tới, Chung Mẫn Phân sẽ làm một ít đậu rang mang đi bán rong bên đường.
Từ khi cải cách ruộng đất tới nay, trong nhà hầu như chỉ có hai vợ chồng Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai làm việc trong đội sản xuất, còn Trân Trân thì dùng phần lớn thời gian để giúp đỡ Chung Mẫn Phân làm chút buôn bán nhỏ, thời tiết ấm thì bán đậu giá, lạnh thì bán đậu rang.
Trong mắt Trân Trân, mẹ chồng Chung Mẫn Phân của cô là một người rất có bản lĩnh.
Hôm nay Trân Trân không ra khỏi nhà, dành nguyên một ngày ở nhà rang đậu phộng, hạt dưa với Chung Mẫn Phân.
Sau đó, cả hai mang hết đống động phộng, hạt dưa đó ra chợ phiên, bày một gian hàng nhỏ.
Tất nhiên, mỗi ngày trước khi bày một gian hàng nhỏ sẽ phải nộp hai hào cho đội sản xuất.
Càng về cuối năm, người tới chợ phiên đặt mua đồ tết càng ngày càng nhiều.
Lo rằng hai người Chung Mẫn Phân và Trân Trân không lo liệu được hết quá nhiều việc như vậy, Trần Thanh Mai cũng không tới đội sản xuất làm việc nữa, mà ở nhà giúp đỡ Chung Mẫn Phân và Trân Trân bán đậu rang.
Bán tới gần hết năm, gia đình họ cũng bắt đầu sắm sửa đồ tết giống như các gia đình khác.
Tuy rằng người dân quê nghèo thật, nhưng đến Tết cũng sẽ sắm sửa ít đồ Tết, dù sao thì cũng đã nỗ lực vất vả suốt cả một năm trời, số tiền tích góp được ấy âu cũng là vì muốn trải qua một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Ngày này, hội phụ nữ trong đội hẹn nhau cùng nhau lên phố đi chợ.
Trước đó thì các nhà đã mua sẵn vải, giao cho thợ may vá để may quần áo mặc sang năm mới.
Bây giờ lên phố đi chợ, đồ cần mua chủ yếu là đồ ăn vặt.
Đối với người dân quê mà nói, họp chợ là chuyện trọng đại, từ lúc tờ mờ sáng hội đàn bà con gái đã dậy sớm rửa mặt tắm rửa, thay bộ đồ đẹp nhất, chải đầu tóc thật gọn gàng, đeo rổ hoặc giỏ xách, dắt đám trẻ đã được nghỉ đông theo.
Trời còn chưa sáng, họ đã kết bạn cùng nhau đi lên trấn trên.
Trần Thanh Mai và Trân Trân cũng ở trong đám người.
Trần Thanh Mai kéo xe đẩy đựng đầy đậu rang, Trân Trân đi ở đằng sau, sánh vai với Thúy Lan.
Nhóm người lớn thì vừa đi vừa trò chuyện, vô cùng náo nhiệt, dẫu đi tám dặm hay mười dặm cũng không chê mệt.
Đám trẻ thì tự tụ tập với nhau, đi tuốt đằng trước, la hét tán loạn, cậu trốn tớ đuổi.
Giữa lúc hỗn loạn, có người hỏi Trân Trân: “Bây giờ quân đội đã rút quân, không đánh giặc nữa, Hoài Minh vẫn chưa về à?”
Trân Trân quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vừa hỏi chuyện: “Đúng vậy, kỷ luật trong quân đội rất nghiêm, tạm thời còn chưa về được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.