[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Chương 50: Vòng Quanh Thắt Lưng (1)
Thư Thư Thư
30/11/2022
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Minh: “Từ vật lý học đi, nói đúng là, vốn có người và xe cùng tốc độ đi về phía trước, xe đột nhiên phanh lại vì giảm tốc độ, nhưng tốc độ của con người cũng không thay đổi, cho nên sẽ xông về phía trước, nhất là lúc giảm tốc độ nhanh, cũng chính là lúc chợt thắng lại, xông đến càng lợi hại hơn.”
Được rồi...
Trân Trân cắn môi, chớp mắt nhìn bầu trời.
Thị Hoài Minh quay đầu lại liếc nhìn cô, nói tiếp: “Sau này dạy em.”
Trân Trân lập tức lên tiếng trả lời: “Được.”
Thị Hoài Minh chạy xe đến chợ Tà Loan, còn chưa tới đầu đường, xa xa đã thấy đầu người nhốn nháo.
Đến đầu đường xuống xe, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Đi vào theo sát anh, nhiều người, đừng lạc mất.”
Trân Trân gật đầu, “Em sẽ theo sát.”
Vào đường chợ, Trân Trân theo Thị Hoài Minh chen trong đám người nhìn quầy hàng.
Sợ bị đám người chen lạc mất, tay của Trân Trân vẫn luôn đặt lên phía sau khung xe đạp.
Tám món cần phải mua thật tốt, Trân Trân thấy muốn mua cái gì, sẽ kéo cánh tay Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh hiểu ý dừng lại, mua đồ xong treo trên đầu xe đạp, lại tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Trân Trân chưa thấy qua gì đó, anh cũng sẽ giới thiệu sơ lược cho Trân Trân.
Đi chuyến đi chợ này, Trân Trân cảm giác không khác gì ăn tết.
Trân Trân và Thị Hoài Minh mua mỗi loại thịt một ít, còn mua hai con cá trích, một miếng đậu hũ nhỏ.
Rau cải thì mua các loại măng mùa xuân, rau xà lách, rau hẹ, rau cần.
Ngoại trừ những thứ này, tất nhiên không thể thiếu hành gừng tỏi được.
Mua đồ xong mặt trời đã lên đỉnh đầu, quầy hàng trên đường ít đi, đến đoàn người cũng thưa thớt.
Thị Hoài Minh không đưa Trân Trân về trường học ăn, mà dẫn cô đi quán cơm Quốc Dân.
Đến trước cửa bán quán cơm, Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: “Muốn ăn chút gì không?”
Trân Trân không có ý nghĩ gì đặc biệt, nhìn Thị Hoài Minh nói: “Nếu không, ăn tô mì đơn giản đi?”
Vậy ăn tô mì đi.
Thị Hoài Minh gọi hai tô mì thịt bò một lớn một nhỏ, lại gọi một phần bao tử bò xào.
Gọi xong cái này, hai người tìm một bàn trống trong quán ngồi xuống.
Trân Trân hơi mím môi quay đầu nhìn xung quanh, trong huyện bọn họ cũng có quán cơm Quốc Dân, nhưng mặt tiền cửa hàng nhỏ hơn nơi này rất nhiều, cửa chính mặt tường và bàn trong quán, cũng không phong thái đẹp như quán này.
Thành thị chính là thành phố lớn, mặc kệ cái gì đó, đều càng phong thái hơn nữa.
Cũng giống như chợ Tà Loan vừa rồi, to gấp không biết bao nhiêu lần so với chợ ở nông thôn của cô.
Ánh mắt Trân Trân lộ ra tò mò nhìn xung quanh, Thị Hoài Minh không có lên tiếng nói.
Ánh mắt của anh rơi lên người Trân Trân, không tự chủ thất thần.
Anh đương nhiên có thể nhìn ra được, hôm nay trước khi ra ngoài Trân Trân trưng diện tỉ mỉ.
Khăn đỏ trên cổ, cùng với khăn đỏ trên tóc, đều là minh chứng.
Anh cũng biết, dáng vẻ Trân Trân đẹp.
Nhưng anh đối với tướng mạo phụ nữ từ trước đến nay không có yêu cầu gì.
Anh muốn theo đuổi, vẫn luôn là tâm hồn và tư tưởng cộng hưởng.
Cho đến bây giờ anh và Trân Trân không phải người cùng một đường, suy nghĩ và theo đuổi cuộc sống đều không giống nhau.
Anh không có tình cảm nam nữ với Trân Trân, nhiều lắm cũng xem cô như em gái.
Bởi vì hai nhà cách xa, bình thường không đi lại nhiều lần, cho nên thường ngày không ở chung với em gái nhiều lắm.
Năm năm trước Chung Mẫn Phân mang chuyện đính hôn ra ngoài, bảo anh cưới Trân Trân, anh có cố gắng phản đối.
Anh có tri thức có văn hóa, đọc rất nhiều tạp chí và sách vở, tiếp nhân rất nhiều tư tưởng mới quan niệm mới, có toàn bộ cách nhìn cuộc sống mới, anh tôn sùng dân chủ tán thành tự do, không muốn bị quy củ phong kiến cổ hủ ăn thịt người ràng buộc.
Chung Mẫn Phân nghe không hiểu mấy thứ này, chỉ hỏi anh: “Hôn sự này con hủy bỏ, Trân Trân làm sao bây giờ? Con bé còn lập gia đình thế nào?”
Sau đó nói lời hung ác, “Nếu con không cưới Trân Trân, mẹ sẽ không nhận đứa con trai này là con.”
Thống khổ giãy giụa qua đi, trong chuyện này anh lựa chọn thỏa hiệp.
Bởi vì anh không thể quyết liệt với Chung Mẫn Phân, cũng bởi vì nếu anh không cưới Trân Trân, danh tiếng Trân Trân sẽ bị chịu ảnh hưởng.
Từ một khắc bắt đầu định ra đính hôn này, Trân Trân chính là trách nhiệm của anh cả đời.
Anh buông tay buông tự do ra, gánh trách nhiệm lên.
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân thất thần.
Lúc Trân Trân quay đầu lại chạm ánh mắt của anh, anh cũng không có phản ứng.
Trân Trân nhìn anh một hồi, lên tiếng gọi anh: “Anh ba?”
Thị Hoài Minh hoàn hồn, giọng nói vô cùng tự nhiên mở miệng nói: “Mỳ thịt bò nhà này ăn thật ngon.”
Trong quán cũng có những người khác đang dùng cơm, cái gì đó trong chén thoạt nhìn quả thực đều ăn thật ngon.
Nếu Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở đây, nhìn quang cảnh như vậy sợ là sẽ thèm rớt hàm.
Thị Hoài Minh: “Từ vật lý học đi, nói đúng là, vốn có người và xe cùng tốc độ đi về phía trước, xe đột nhiên phanh lại vì giảm tốc độ, nhưng tốc độ của con người cũng không thay đổi, cho nên sẽ xông về phía trước, nhất là lúc giảm tốc độ nhanh, cũng chính là lúc chợt thắng lại, xông đến càng lợi hại hơn.”
Được rồi...
Trân Trân cắn môi, chớp mắt nhìn bầu trời.
Thị Hoài Minh quay đầu lại liếc nhìn cô, nói tiếp: “Sau này dạy em.”
Trân Trân lập tức lên tiếng trả lời: “Được.”
Thị Hoài Minh chạy xe đến chợ Tà Loan, còn chưa tới đầu đường, xa xa đã thấy đầu người nhốn nháo.
Đến đầu đường xuống xe, Thị Hoài Minh nói với Trân Trân: “Đi vào theo sát anh, nhiều người, đừng lạc mất.”
Trân Trân gật đầu, “Em sẽ theo sát.”
Vào đường chợ, Trân Trân theo Thị Hoài Minh chen trong đám người nhìn quầy hàng.
Sợ bị đám người chen lạc mất, tay của Trân Trân vẫn luôn đặt lên phía sau khung xe đạp.
Tám món cần phải mua thật tốt, Trân Trân thấy muốn mua cái gì, sẽ kéo cánh tay Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh hiểu ý dừng lại, mua đồ xong treo trên đầu xe đạp, lại tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Trân Trân chưa thấy qua gì đó, anh cũng sẽ giới thiệu sơ lược cho Trân Trân.
Đi chuyến đi chợ này, Trân Trân cảm giác không khác gì ăn tết.
Trân Trân và Thị Hoài Minh mua mỗi loại thịt một ít, còn mua hai con cá trích, một miếng đậu hũ nhỏ.
Rau cải thì mua các loại măng mùa xuân, rau xà lách, rau hẹ, rau cần.
Ngoại trừ những thứ này, tất nhiên không thể thiếu hành gừng tỏi được.
Mua đồ xong mặt trời đã lên đỉnh đầu, quầy hàng trên đường ít đi, đến đoàn người cũng thưa thớt.
Thị Hoài Minh không đưa Trân Trân về trường học ăn, mà dẫn cô đi quán cơm Quốc Dân.
Đến trước cửa bán quán cơm, Thị Hoài Minh hỏi Trân Trân: “Muốn ăn chút gì không?”
Trân Trân không có ý nghĩ gì đặc biệt, nhìn Thị Hoài Minh nói: “Nếu không, ăn tô mì đơn giản đi?”
Vậy ăn tô mì đi.
Thị Hoài Minh gọi hai tô mì thịt bò một lớn một nhỏ, lại gọi một phần bao tử bò xào.
Gọi xong cái này, hai người tìm một bàn trống trong quán ngồi xuống.
Trân Trân hơi mím môi quay đầu nhìn xung quanh, trong huyện bọn họ cũng có quán cơm Quốc Dân, nhưng mặt tiền cửa hàng nhỏ hơn nơi này rất nhiều, cửa chính mặt tường và bàn trong quán, cũng không phong thái đẹp như quán này.
Thành thị chính là thành phố lớn, mặc kệ cái gì đó, đều càng phong thái hơn nữa.
Cũng giống như chợ Tà Loan vừa rồi, to gấp không biết bao nhiêu lần so với chợ ở nông thôn của cô.
Ánh mắt Trân Trân lộ ra tò mò nhìn xung quanh, Thị Hoài Minh không có lên tiếng nói.
Ánh mắt của anh rơi lên người Trân Trân, không tự chủ thất thần.
Anh đương nhiên có thể nhìn ra được, hôm nay trước khi ra ngoài Trân Trân trưng diện tỉ mỉ.
Khăn đỏ trên cổ, cùng với khăn đỏ trên tóc, đều là minh chứng.
Anh cũng biết, dáng vẻ Trân Trân đẹp.
Nhưng anh đối với tướng mạo phụ nữ từ trước đến nay không có yêu cầu gì.
Anh muốn theo đuổi, vẫn luôn là tâm hồn và tư tưởng cộng hưởng.
Cho đến bây giờ anh và Trân Trân không phải người cùng một đường, suy nghĩ và theo đuổi cuộc sống đều không giống nhau.
Anh không có tình cảm nam nữ với Trân Trân, nhiều lắm cũng xem cô như em gái.
Bởi vì hai nhà cách xa, bình thường không đi lại nhiều lần, cho nên thường ngày không ở chung với em gái nhiều lắm.
Năm năm trước Chung Mẫn Phân mang chuyện đính hôn ra ngoài, bảo anh cưới Trân Trân, anh có cố gắng phản đối.
Anh có tri thức có văn hóa, đọc rất nhiều tạp chí và sách vở, tiếp nhân rất nhiều tư tưởng mới quan niệm mới, có toàn bộ cách nhìn cuộc sống mới, anh tôn sùng dân chủ tán thành tự do, không muốn bị quy củ phong kiến cổ hủ ăn thịt người ràng buộc.
Chung Mẫn Phân nghe không hiểu mấy thứ này, chỉ hỏi anh: “Hôn sự này con hủy bỏ, Trân Trân làm sao bây giờ? Con bé còn lập gia đình thế nào?”
Sau đó nói lời hung ác, “Nếu con không cưới Trân Trân, mẹ sẽ không nhận đứa con trai này là con.”
Thống khổ giãy giụa qua đi, trong chuyện này anh lựa chọn thỏa hiệp.
Bởi vì anh không thể quyết liệt với Chung Mẫn Phân, cũng bởi vì nếu anh không cưới Trân Trân, danh tiếng Trân Trân sẽ bị chịu ảnh hưởng.
Từ một khắc bắt đầu định ra đính hôn này, Trân Trân chính là trách nhiệm của anh cả đời.
Anh buông tay buông tự do ra, gánh trách nhiệm lên.
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân thất thần.
Lúc Trân Trân quay đầu lại chạm ánh mắt của anh, anh cũng không có phản ứng.
Trân Trân nhìn anh một hồi, lên tiếng gọi anh: “Anh ba?”
Thị Hoài Minh hoàn hồn, giọng nói vô cùng tự nhiên mở miệng nói: “Mỳ thịt bò nhà này ăn thật ngon.”
Trong quán cũng có những người khác đang dùng cơm, cái gì đó trong chén thoạt nhìn quả thực đều ăn thật ngon.
Nếu Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở đây, nhìn quang cảnh như vậy sợ là sẽ thèm rớt hàm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.