[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện

Chương 22: Chảy Nhiều Nước Như Vậy, Đúng Là Dâm Đãng (H)

Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa

20/06/2024

Đầu óc Triệu Bảo Châu trống rỗng hơn mười giây, hai mắt đờ đẫn, thất thần nhìn màn chống muỗi phía trên đầu.

Cảm giác sung sướng ập tới không thể diễn tả được, giống như cả người rơi vào đám mây mềm mại, lăn lộn trong mây, linh hồn cô như đang rời khỏi cơ thể.

Trong một khoảnh khắc, Triệu Bảo Châu còn nghĩ có phải bản thân sắp chết không?

Dư vị của cơn cực khoái vẫn chưa tan biến hết.

Lần đầu tiên Triệu Bảo Châu trải qua loại cảm giác này, cô choáng váng, ánh mắt ngờ nghệch.

"Cô gái ấy ngày mai sẽ đến thôn chúng ta, đến lúc đấy mẹ đưa tới cho con nhìn nhé?" Vương Quế Hoa phát hiện cửa không mở được nên hỏi ý kiến ​​Hàn Kiến Hoằng.

Bà phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, kẻo Hàn Kiến Hoằng lại hối hận, con dâu thứ hai của bà không có thai được thì bà sẽ tìm một người con dâu lớn, thể nào thì bà cũng sẽ có cháu trai bồng.

Xét thân thể của Kiến Hoằng, khỏe khoắn hơn Kiến Hà rất nhiều, chắc chắn dễ gieo giống hơn.

Hàn Kiến Hoằng cúi đầu nhìn ngón tay ướt nhẹp của mình, Triệu Bảo Châu phun không ít nước, mùi hương khiến dương vật của anh sưng lên đến mức muốn nổ tung.

Đúng là dâm đãng.

“Ngày mai nói đi.” Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp. Hàn Kiến Hoằng liếm môi, ngón tay đặt lên khe huyệt ẩm ướt chậm rãi tách hai bên ra, mị thịt non mềm hồng hào lập tức lộ ra bên ngoài, hạt châu cũng có màu hồng nhạt đáng yêu.

Thịt mềm màu đỏ tươi cực kỳ mềm mại, không biết khi cắm vào sẽ còn sướng như thế nào.

Hàn Kiến Hoằng nhịn không được dùng ngón trỏ ấn lên âm đế, sờ tới sờ lui.



Triệu Bảo Châu bị anh ấn như vậy, âm hộ truyền tới cảm giác ngứa ngáy tê dại, hai chân mềm nhũn, yếu ớt ngã lên ga trải giường, cả người từ từ tỉnh táo lại.

Cô thở hổn hển, sợ hãi nắm lấy cổ tay Hàn Kiến Hoằng điên cuồng lắc đầu.

Nếu còn tiếp tục làm như vậy, khoái cảm dị thường kia sẽ giết chết cô mất.

Cô vừa mới bắn ra một lần, khóe mắt ươn ướt đỏ bừng, gương mặt phơi phới rạo rực.

"Mẹ đi ngủ sớm đi, con mệt rồi, đừng làm phiền con nữa."

"Con có biết Bảo Châu đi đâu rồi không?" Vương Quế Hoa hỏi anh, kỳ thật bà có chút sợ Hàn Kiến Hoằng, sau khi chồng đi, về cơ bản tất cả mọi chuyện lớn nhỏ bà đều nghe theo lời con trai mình.

Có điều Kiến Hoằng không mở cửa cho bà cũng thôi đi, Bảo Châu lại đi đâu lêu lổng rồi?

Hàn Kiến Hoằng nhịn đến khó chịu, đè thấp giọng nói: “Vừa đi ra ngoài, đoán chừng là đi tìm người nói chuyện rồi.”

"Nha đầu chết tiệt này, nửa đêm rồi còn chạy ra ngoài."

Vương Quế Hoa cuối cùng cũng ngừng, mấy phút sau, cô nghe thấy tiếng đóng cửa, chắc bà đã về phòng ngủ rồi.

Hàn Kiến Hoằng siết chặt đùi Triệu Bảo Châu, dang rộng hai chân cô ra, ngón trỏ vuốt dọc theo âm hộ ẩm ướt.

Lúc nhét vào có chút căng đau, tiểu huyệt có lẽ bài xích sự xâm nhập của ngoại vật. Triệu Bảo Châu nâng eo, ngửa đầu ra sau, gắng sức giãy dụa hai chân, có điều ngoại trừ việc vặn vẹo, cô cái gì cũng không làm được, cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Hàn Kiến Hoằng, ngược lại cơ thể càng khơi dậy khoái cảm mãnh liệt hơn.



m hộ lại bắt đầu nóng lên như đang bốc cháy, Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức muốn bật khóc.

Động tác của Hàn Kiến Hoằng không quá lớn, anh đâm nhẹ vào rồi lại rút ra, hết lần này đến lần khác để bôi trơn miệng huyệt.

Hai mắt Triệu Bảo Châu ngập nước, cô thấp giọng nói: "Đừng..."

Mẹ chồng ở ngay phòng bên cạnh, anh chồng sao có thể đối xử với cô như vậy?

Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Hô hấp Triệu Bảo Châu rối loạn, mị thịt trong tiểu huyệt điên cuồng co rút, sau khi bị Hàn Kiến Hoằng đâm vào mấy chục cái liền trở nên mềm mại trơn tru hơn, thậm chí còn chủ động mút mát ngón tay anh.

"Anh... anh cả." Triệu Bảo Châu ôm mặt khóc nức nở: "Đừng làm như vậy."

“Em chảy nhiều nước thật đấy.” Hàn Kiến Hoằng nhìn cô: “Đúng là lẳng lơ.”

Còn chưa cắm vào mà đã ướt nhẹp thế này.

"Đừng... đừng nói nữa." Mỗi lần nói, cơ thể Triệu Bảo Châu đều phập phồng dữ dội.

m đạo đã đủ trơn, ngón tay cử động cũng càng lúc càng thuận lợi hơn, Hàn Kiến Hoằng cố gắng đẩy vào nhiều hơn, cảm giác được sung sướng tê dại như lan đến sống lưng, xương cốt Triệu Bảo Châu mềm nhũn, hai chân run rẩy dữ dội, lại phun ra một cỗ chất lỏng trong suốt.

Cô khóc lóc giãy giụa: "Anh buông ra... Hức…"

Chết mất, cô thực sự sắp chết thật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook