[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện

Chương 15: Cự Vật Thô To Hung Dữ

Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa

18/06/2024

Sau khi Triệu Bảo Châu lấy tiền, Hàn Kiến Hoằng liền rời đi.

Triệu Bảo Châu mở tấm thẻ đang cầm trong tay ra, mới phát hiện bên trong có bốn tấm thẻ giống hệt nhau, công lại là năm mươi tệ.

Cô chưa bao giờ sờ vào nhiều tiền như vậy, ngây người ra, đứng đó ước chừng mười phút mới đi mua số đồ còn lại. Triệu Bảo Châu không dám mua nhiều, cũng không dám mua loại quá tốt, vì sợ rằng Vương Quế Hoa sẽ trách mắng cô.

Trên đường trở về, vậy mà còn tình cờ chạm mặt Vương Xuân Hồng, người có mối quan hệ không tốt với cô.

Đại khái là bởi vì Hàn Kiến Hoằng đã trở về nên Vương Xuân Hồng mới kiềm chế bản thân một chút, cũng không như thường lệ nói bóng nói gió bắt nạt cô, có điều thái độ vẫn rất khó chịu: “Aiyo, Bảo Châu, hôm nay anh Hàn cũng đi lên trấn, tôi thấy anh ấy đi xe đạp, sao cô không đi cùng với anh ấy mà tự đi bộ thế.”

Mọi người trong làng đều biết Hàn Kiến Hoằng không thân thiết với người nhà, Vương Xuân Hồng rõ ràng đang công khai cố gắng làm xấu mặt cô.

Hơn nữa, làm sao mà anh chồng và em dâu lại có thể thân thiết đến mức cùng nhau đi ra ngoài chứ?

Triệu Bảo Châu nói: “Vừa rồi tôi cũng thấy anh Hứa đi lên trấn, trên tay còn cầm một đống đồ, sao cô không đi cùng với anh Hứa?”

Anh Hứa là anh chồng của Vương Xuân Hồng, Vương Xuân Hồng không vui đáp: “Nói đùa tí cũng không được, đúng là nhỏ nhen.”

Triệu Bảo Châu lười để ý đến cô ta.

Lúc cô chuẩn bị vào nhà, cô mơ hồ nghe thấy Vương Xuân Hồng sau lưng lại nói xấu mình: “Hai năm rồi mà bụng chẳng có động tĩnh gì, còn có mặt mũi ở lại thôn chúng ta."

Triệu Bảo Châu cảm thấy sống lưng ớn lạnh, như có ai đâm sau lưng, cô giả vờ như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại căng thẳng khó chịu.

Vương Quế Hoa nhìn thấy đống đồ cô mang về nhà thì không chút nghi ngờ, lại còn khá vui vẻ.

Triệu Bảo Châu không nói cho bà biết số tiền bốn mươi tám tệ còn lại mà giữ bí mật, muốn tìm cơ hội trả lại cho Hàn Kiến Hoằng.



Mấy ngày nữa nhà họ Trần sẽ tổ chức yến tiệc, Vương Quế Hoa có quan hệ không tồi với nhà họ Trần cho nên buổi tối sau bữa ăn bà liền chạy tới giúp đỡ.

Triệu Bảo Châu tìm được cơ hội để trả lại tiền.

Cô biết bây giờ Hàn Kiến Hoằng đang ở nhà, hình như vừa mới vào phòng, sau khi đấu tranh một lúc cô mới ngập ngừng gọi cửa.

"Anh cả."

Không có tiếng trả lời.

Triệu Bảo Châu tưởng rằng anh lại đi ra ngoài, đang định trở về phòng thì nghe thấy giọng nói của Hàn Kiến Hoằng.

"Vào đi."

Giọng anh vừa trầm vừa khàn, như thể anh vừa mới tỉnh dậy.

Triệu Bảo Châu khẽ đẩy cửa ra, nhìn thấy anh đang ngồi trên ghế, quần áo hơi nhăn nheo, cúc cũng chưa cài, chỉ tùy tiện khoác tạm lên người, che đi gần hết phần thân dưới.

Phòng của Hàn Kiến Hoằng nằm ở phía tây, rộng rãi lại sạch sẽ, trên bàn đặt mấy cuốn sách.

Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng căn phòng, trông vô cùng ấm áp.

Lần đầu tiên Triệu Bảo Châu nhìn thấy phòng anh, cô đứng ở cửa nhưng không đi vào: "Anh cả, hôm nay em đi mua sắm còn dư bốn mươi tám tệ, em trả lại cho anh."

Yết hầu Hàn Kiến Hoằng lăn lên lăn xuống, đôi mắt đen láy của anh nhìn xoáy vào cô, không nói gì.



Triệu Bảo Châu cảm thấy ánh mắt của anh so với trước hình như hơi khác.

Cô vội vàng bước lên phía trước, đặt tiền lên bàn rồi nhanh chóng lùi lại vài bước, cắn môi bối rối nói: “Em… em có thể mượn anh cả mười đồng được không? Sau này em sẽ trả. "

Sau ngày hôm đó, cô lại gặp lại Hà Phương Diễm và Lữ Đại Hồng trên đường, Lữ Đại Hồng còn nói nếu cô không bỏ tiền ra thì chị ta sẽ tới nhà chồng cô làm loạn.

Nhà mẹ đẻ giống như hút máu, Triệu Bảo Châu thật sự sợ bọn họ tới gây chuyện, đến lúc đó làm nhà Hàn mất mặt, mẹ chồng sẽ không tha cho cô.

Sau nhiều lần cân nhắc, cách duy nhất là vay tiền cho bọn họ chuẩn bị sính lễ.

Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng từ đôi mắt di chuyển xuống bộ ngực đầy đặn của cô: “Được.”

"Cám ơn, cảm ơn anh cả." Triệu Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, bước tới, từ trong chồng tiền trên bàn lấy ra một tấm thẻ: "Về sau em sẽ trả lại anh."

Khi cô chuẩn bị rời đi, tay Hàn Kiến Hoằng lại đột nhiên vươn tới nắm lấy mu bàn tay cô.

Triệu Bảo Châu sửng sốt, sắc mặt đỏ bừng.

“Mượn tiền thì phải trả giá.” Giọng Hàn Kiến Hoằng vẫn khàn khàn: “Hoàn thành nghi thức tục lệ đã.”

Triệu Bảo Châu nhớ tới lần thứ ba cô còn chưa cạo ngón tay, mặt nóng bừng, nhỏ giọng đáp: "Vâng".

Hàn Kiến Hoằng thấy cô đồng ý, tay kia vén áo lên, đột nhiên có thứ gì đó từ trong bụng phẳng lì của anh bật ra đứng thẳng dậy.

Là một cây gậy thịt thô to hung tợn.

"Ngậm lấy nó."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook