[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 12: Nụ Hôn Sai Trái
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
17/06/2024
Triệu Bảo Châu không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của anh, luôn có cảm giác như bản thân sắp bị ăn thịt.
Lúc nói, hàm răng của cô mở ra khép lại, gò má phồng lên đỏ bừng, cắn lên tay Hàn Kiến Hoằng khiến anh nhất thời cảm thấy xốn xang.
Triệu Bảo Châu cảm thấy khó có thể hít thở bình thường trong không gian chật hẹp như vậy, nhịp tim cô nhảy vọt lên cổ họng.
Cô càng lúc càng trở nên sợ hãi hơn.
Không phải là sợ cảm giác áp bức Hàn Kiến Hoằng đem lại, mà là một loại sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Cuối cùng, Hàn Kiến Hoằng cũng thả lỏng ngón tay ra, khi Triệu Bảo Châu còn đang thở phào nhẹ nhõm, anh lại dùng đầu ngón tay véo cằm cô, nâng miệng cô lên, sau đó cúi đầu mút môi cô.
Trong phút chốc, hai mắt Triệu Bảo Châu mở lớn hết cỡ, giống như đang nằm trong thùng nước nóng, đầu óc choáng váng xây xẩm.
Môi Hàn Kiến Hoằng rất nóng, hô hấp cũng rất nặng nề.
Nhiệt độ không ngừng dâng cao, trong đầu dường như có thứ gì đó nổ tung, cơ thể như có một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, Triệu Bảo Châu không khỏi run rẩy.
Cô dùng hết sức lực đẩy Hàn Kiến Hoằng ra, giống như một chú nai con đang kinh hãi, sắc mặt tái nhợt nói: "Không... Không thể được."
Khi cô nói, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định lại, cô nói rất nhanh và gấp gáp.
Sắc mặt Triệu Bảo Châu tái nhợt, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ như vậy với anh chồng.
Tuy gia cảnh nghèo khó nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy cô không được quá gần gũi với đàn ông, sẽ bị mọi người trong đội chỉ trích coi là người phụ nữ buông thả, nếu nghiêm trọng còn bị tra tấn trước mặt mọi người. Sau khi kết hôn cũng không được để người đàn ông khác chạm vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, ngoại trừ chồng mình.
Sự xấu hổ của cô lúc này đã lên tới đỉnh điểm, cô không biết cảm xúc nào đã xâm chiếm, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Nhìn thấy cô khóc, tâm tình vốn đang cáu kỉnh bực dọc của Hàn Kiến Hoằng càng thêm mãnh liệt: “Em khóc cái gì?”
"Sau này... Sau này anh không được làm như vậy nữa." Triệu Bảo Châu lắp bắp, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Hàn Kiến Hoằng nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau hứng thú hoàn toàn bị dập tắt, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Thân thể Triệu Bảo Châu trở nên yếu ớt, ngã xuống chiếc ghế bên cạnh, ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
Cô đã làm gì thế này?
Sau này cô biết phải đối mặt với Kiến Hà như thế nào?
Lúc nói, hàm răng của cô mở ra khép lại, gò má phồng lên đỏ bừng, cắn lên tay Hàn Kiến Hoằng khiến anh nhất thời cảm thấy xốn xang.
Triệu Bảo Châu cảm thấy khó có thể hít thở bình thường trong không gian chật hẹp như vậy, nhịp tim cô nhảy vọt lên cổ họng.
Cô càng lúc càng trở nên sợ hãi hơn.
Không phải là sợ cảm giác áp bức Hàn Kiến Hoằng đem lại, mà là một loại sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
Cuối cùng, Hàn Kiến Hoằng cũng thả lỏng ngón tay ra, khi Triệu Bảo Châu còn đang thở phào nhẹ nhõm, anh lại dùng đầu ngón tay véo cằm cô, nâng miệng cô lên, sau đó cúi đầu mút môi cô.
Trong phút chốc, hai mắt Triệu Bảo Châu mở lớn hết cỡ, giống như đang nằm trong thùng nước nóng, đầu óc choáng váng xây xẩm.
Môi Hàn Kiến Hoằng rất nóng, hô hấp cũng rất nặng nề.
Nhiệt độ không ngừng dâng cao, trong đầu dường như có thứ gì đó nổ tung, cơ thể như có một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, Triệu Bảo Châu không khỏi run rẩy.
Cô dùng hết sức lực đẩy Hàn Kiến Hoằng ra, giống như một chú nai con đang kinh hãi, sắc mặt tái nhợt nói: "Không... Không thể được."
Khi cô nói, hơi thở của cô vẫn chưa ổn định lại, cô nói rất nhanh và gấp gáp.
Sắc mặt Triệu Bảo Châu tái nhợt, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ như vậy với anh chồng.
Tuy gia cảnh nghèo khó nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy cô không được quá gần gũi với đàn ông, sẽ bị mọi người trong đội chỉ trích coi là người phụ nữ buông thả, nếu nghiêm trọng còn bị tra tấn trước mặt mọi người. Sau khi kết hôn cũng không được để người đàn ông khác chạm vào bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, ngoại trừ chồng mình.
Sự xấu hổ của cô lúc này đã lên tới đỉnh điểm, cô không biết cảm xúc nào đã xâm chiếm, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Nhìn thấy cô khóc, tâm tình vốn đang cáu kỉnh bực dọc của Hàn Kiến Hoằng càng thêm mãnh liệt: “Em khóc cái gì?”
"Sau này... Sau này anh không được làm như vậy nữa." Triệu Bảo Châu lắp bắp, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Hàn Kiến Hoằng nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau hứng thú hoàn toàn bị dập tắt, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc lạnh, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Thân thể Triệu Bảo Châu trở nên yếu ớt, ngã xuống chiếc ghế bên cạnh, ôm mặt khóc lóc thảm thiết.
Cô đã làm gì thế này?
Sau này cô biết phải đối mặt với Kiến Hà như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.