[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 34: Trốn Về Nhà Mẹ Đẻ 2
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
22/06/2024
Triệu Bảo Châu khoát tay, nói không cần, trả tiền rồi nhanh chóng chạy đi.
Lần trước Hàn Kiến Hoằng trả lại toàn bộ tiền cho cô, ngoại trừ mười tệ cho nhà mẹ đẻ thì cô vẫn giữ bốn mươi tệ còn lại trong tay, không dám để cho bất kỳ ai biết.
Không ngờ bây giờ tiền đã phát huy công dụng rồi.
Trở về từ nhà bà mối Lâm, ăn cơm trưa xong, Hà Phương Diễm kéo Triệu Bảo Châu qua một bên với vẻ mặt sầu khổ: "Bảo Châu à, con gái nhà kia lại thêm điều kiện, muốn nhà mình bỏ ra thêm cái máy may làm sính lễ, sao nhà mình có thể mua nổi được. Hay là con thương lượng với nhà chồng..."
Không đợi bà ấy nói xong, Triệu Bảo Châu đã từ chối: "Mẹ, mẹ cũng biết tính tính mẹ chồng con. Lần này mượn mười tệ, bà ấy đã mắng con một trận. Nếu còn lấy thêm cái gì khác ở nhà chồng mình, con sẽ không thể ở lại nhà họ Hàn nữa đâu."
Hà Phương Diễm thấy cô không muốn giúp, bắt đầu than khóc, nói mình số khổ, sinh được mấy đứa con gái mà không ai chịu giúp nhà mẹ đẻ cả.
Triệu Bảo Châu bị lôi kéo hai ngày, bên tai ồn ào khó chịu, tới giữa trưa ngày thứ ba đành tìm cớ trở về.
Cô đi rất chậm, đường đi mất hai giờ mà đi đến bốn giờ, tới khi trời tối đen mới trở lại thôn Bạch Hoa.
Vào buổi tối, trông thôn còn nhiều người đi lại, trong sân nhà họ Trần rất sáng, trên nhánh cây bên ngoài treo vài mảnh vải đỏ.
Đột nhiên Triệu Bảo Châu nhớ tới, hôm nay là ngày tổ chức tiệc rượu của nhà họ Trần, nhưng mà trước giờ sự náo nhiệt trong thôn vẫn không liên quan gì đến cô.
Cô đi về phía nhà họ Hàn.
Trong nhà tối đen như mực, không có ai ở nhà. Không hiểu vì sao Triệu Bảo Châu lại nhẹ nhàng thở ra.
Cô cảm thấy chắc Hàn Kiến Hoằng đã đi rồi. Mỗi lần Hàn Kiến Hoằng về nhà cũng không ở quá bốn ngày, cho nên cô mới chọn lúc này để trở về.
Trong nhà không có gì ăn, Triệu Bảo Châu đói bụng đến mức bụng kêu ọt ọt. Cô luộc khoai lang ăn, tới lúc muộn Vương Quế Hoa mới trở lại. Hai người không có gì để nói, ai làm chuyện nấy.
Đến khi đêm đã muộn, Vương Quế Hoa nhìn ra sân mấy lần, trong lòng sốt ruột, thúc giục Triệu Bảo Châu: "Bảo Châu, con đến nhà họ Trần xem, Kiến Hoằng còn uống rượu không. Gọi nó về nhà sớm một chút, uống nhiều hại thân."
Triệu Bảo Châu sửng sốt: "Anh cả... Còn ở nhà sao?"
Vương Quế Hoa nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Kiến Hoằng không ở nhà thì ở đâu chứ?"
Triệu Bảo Châu không muốn đi, cô không muốn gặp Hàn Kiến Hoằng.
Vương Quế Hoa thấy cô ấp a ấp úng, không cử động gì, bà nghiêm mặt: "Kêu con đi thì con đi đi, thất thần cái gì?"
Sau khi Triệu Bảo Châu đi ra cửa, cô đi rất chậm, trên đường nhỏ trong thôn đã không còn ai. Cô cầm lấy cái đèn pin nhỏ, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, không nhịn được mà bước đi nhanh hơn.
Nhưng càng tới gần nhà họ Trần, tim cô đập càng nhanh hơn.
Hai ngày nay cô mơ thấy Hàn Kiến Hoằng quay về, mơ thấy anh đè cô ra làm.
Tới bên ngoài sân nhà họ Trần, cô còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đàn ông đang uống rượu, Triệu Bảo Châu liếc mắt tìm Hàn Kiến Hoằng, anh đang trò chuyện uống rượu vui vẻ với người trong thôn. Thấy thế, tim Triệu Bảo Châu đập thình thịch.
Mấy người đàn ông cùng bàn đều uống nhiều, uống nhiều thì dễ mắc tiểu, có một người đàn ông rời khỏi bàn đi ra bên ngoài, chuẩn bị tìm một cái góc để đi tiểu, nhìn thấy Triệu Bảo Châu: "Vợ Kiến Hà, cô ở trong này làm gì?"
Người đàn ông say khướt, cơ thể lảo đảo sang trái sang phải.
Giọng nói của anh ta rất to.
Triệu Bảo Châu không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, Hàn Kiến Hoằng nghe thấy quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt bất ngờ nhìn qua làm cho tim Triệu Bảo Châu gần như muốn ngừng lại, mặt lập tức đỏ lên.
Lần trước Hàn Kiến Hoằng trả lại toàn bộ tiền cho cô, ngoại trừ mười tệ cho nhà mẹ đẻ thì cô vẫn giữ bốn mươi tệ còn lại trong tay, không dám để cho bất kỳ ai biết.
Không ngờ bây giờ tiền đã phát huy công dụng rồi.
Trở về từ nhà bà mối Lâm, ăn cơm trưa xong, Hà Phương Diễm kéo Triệu Bảo Châu qua một bên với vẻ mặt sầu khổ: "Bảo Châu à, con gái nhà kia lại thêm điều kiện, muốn nhà mình bỏ ra thêm cái máy may làm sính lễ, sao nhà mình có thể mua nổi được. Hay là con thương lượng với nhà chồng..."
Không đợi bà ấy nói xong, Triệu Bảo Châu đã từ chối: "Mẹ, mẹ cũng biết tính tính mẹ chồng con. Lần này mượn mười tệ, bà ấy đã mắng con một trận. Nếu còn lấy thêm cái gì khác ở nhà chồng mình, con sẽ không thể ở lại nhà họ Hàn nữa đâu."
Hà Phương Diễm thấy cô không muốn giúp, bắt đầu than khóc, nói mình số khổ, sinh được mấy đứa con gái mà không ai chịu giúp nhà mẹ đẻ cả.
Triệu Bảo Châu bị lôi kéo hai ngày, bên tai ồn ào khó chịu, tới giữa trưa ngày thứ ba đành tìm cớ trở về.
Cô đi rất chậm, đường đi mất hai giờ mà đi đến bốn giờ, tới khi trời tối đen mới trở lại thôn Bạch Hoa.
Vào buổi tối, trông thôn còn nhiều người đi lại, trong sân nhà họ Trần rất sáng, trên nhánh cây bên ngoài treo vài mảnh vải đỏ.
Đột nhiên Triệu Bảo Châu nhớ tới, hôm nay là ngày tổ chức tiệc rượu của nhà họ Trần, nhưng mà trước giờ sự náo nhiệt trong thôn vẫn không liên quan gì đến cô.
Cô đi về phía nhà họ Hàn.
Trong nhà tối đen như mực, không có ai ở nhà. Không hiểu vì sao Triệu Bảo Châu lại nhẹ nhàng thở ra.
Cô cảm thấy chắc Hàn Kiến Hoằng đã đi rồi. Mỗi lần Hàn Kiến Hoằng về nhà cũng không ở quá bốn ngày, cho nên cô mới chọn lúc này để trở về.
Trong nhà không có gì ăn, Triệu Bảo Châu đói bụng đến mức bụng kêu ọt ọt. Cô luộc khoai lang ăn, tới lúc muộn Vương Quế Hoa mới trở lại. Hai người không có gì để nói, ai làm chuyện nấy.
Đến khi đêm đã muộn, Vương Quế Hoa nhìn ra sân mấy lần, trong lòng sốt ruột, thúc giục Triệu Bảo Châu: "Bảo Châu, con đến nhà họ Trần xem, Kiến Hoằng còn uống rượu không. Gọi nó về nhà sớm một chút, uống nhiều hại thân."
Triệu Bảo Châu sửng sốt: "Anh cả... Còn ở nhà sao?"
Vương Quế Hoa nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Kiến Hoằng không ở nhà thì ở đâu chứ?"
Triệu Bảo Châu không muốn đi, cô không muốn gặp Hàn Kiến Hoằng.
Vương Quế Hoa thấy cô ấp a ấp úng, không cử động gì, bà nghiêm mặt: "Kêu con đi thì con đi đi, thất thần cái gì?"
Sau khi Triệu Bảo Châu đi ra cửa, cô đi rất chậm, trên đường nhỏ trong thôn đã không còn ai. Cô cầm lấy cái đèn pin nhỏ, cảm giác sau lưng lạnh lẽo, không nhịn được mà bước đi nhanh hơn.
Nhưng càng tới gần nhà họ Trần, tim cô đập càng nhanh hơn.
Hai ngày nay cô mơ thấy Hàn Kiến Hoằng quay về, mơ thấy anh đè cô ra làm.
Tới bên ngoài sân nhà họ Trần, cô còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào của đàn ông đang uống rượu, Triệu Bảo Châu liếc mắt tìm Hàn Kiến Hoằng, anh đang trò chuyện uống rượu vui vẻ với người trong thôn. Thấy thế, tim Triệu Bảo Châu đập thình thịch.
Mấy người đàn ông cùng bàn đều uống nhiều, uống nhiều thì dễ mắc tiểu, có một người đàn ông rời khỏi bàn đi ra bên ngoài, chuẩn bị tìm một cái góc để đi tiểu, nhìn thấy Triệu Bảo Châu: "Vợ Kiến Hà, cô ở trong này làm gì?"
Người đàn ông say khướt, cơ thể lảo đảo sang trái sang phải.
Giọng nói của anh ta rất to.
Triệu Bảo Châu không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, Hàn Kiến Hoằng nghe thấy quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt bất ngờ nhìn qua làm cho tim Triệu Bảo Châu gần như muốn ngừng lại, mặt lập tức đỏ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.