Chương 14:
Trường Hạ Dữ Miêu
03/01/2023
Chu Mục Dã liền cảm thấy cơ thể mình giống như đã tê rần hơn phân nửa, mẹ, cô vợ nhỏ này nói chuyện như thế nào nũng nịu như vậy?
Anh chỉ có thể tiếp nhận trứng gà, nhét vào trong miệng, Tô Đào nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Thảo em làm sao vậy? Em làm sao vậy?”
Tô Đào kinh hoảng mà quay đầu nhìn lại, Tiểu Thảo đang đấm ngực, hình như là nghẹn rồi, mấy người dở khóc dở cười, Tô Đào vội vàng giúp cô bé vỗ lưng, Chu Mục Dã đem chén trắng tráng men đưa tới miệng cô ấy: “Uống chút cháo.”
Một hồi lâu, Tiểu Thảo mới thuận khí, kích động đến nước mắt đều chảy ra: “Chị dâu, ăn quá ngon, thật thơm.”
Tô Đào đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.”
Tiểu Thảo ngượng ngùng mà lau khóe mắt: “Em đã một năm không ăn trứng gà.”
Tiểu Hoa không cam lòng yếu thế: “Chị đã hai năm không ăn trứng gà, cũng không gấp giống em như vậy đâu, em có xấu hổ hay không?”
Tiểu Thảo nóng nảy: “Sao có khả thể là hai năm? Em cùng chị giống nhau, là một năm, chị không nhớ rõ sao? Thời điểm ăn tết năm trước, anh trai trộm từ lu cầm mấy quả trứng gà đi ra ngoài bên ngoài nấu cho chúng ta ăn, chị không nhớ rõ sao?”
Tiểu Hoa thè lưỡi: “Chị trêu chọc em thôi, đều nghe không hiểu sao? Ngốc nha.”
Mặt trời ấm áp, gió nhẹ không lạnh, bọn họ đều cười, Tô Đào biết, tất cả đều tràn ngập hy vọng.
Ăn xong cơm trưa, ba người còn ở trên sườn núi nằm một lúc lâu, một ngày yên bình và tốt đẹp như vậy, sau khi Tô Đào cùng Chu Mục Dã tạm biệt, mang theo hai nha đầu trở về, cô sẽ quay lại đây thắm anh.
Nhìn anh, cô yên tâm hơn nhiều.
Trên đường hẹp quanh co, ba người vội vã mà trở về, Tô Đào nhỏ giọng nói: “Tiểu Hoa Tiểu Thảo, hôm nay việc ăn trứng gà, về nhà một chữ đều không thể nói, biết không?”
Hai nha gật đầu như giã tỏi: “Yên tâm đi chị dâu, chúng em một chữ đều không nói.”
Hai nha đầu thông minh, biết chị dâu đề phòng ai, các cô ấy cũng rất chán ghét Cố Thúy Anh, chỉ là không dám phản kháng mà thôi, hiện giờ có người lãnh đạo các cô âm thầm phản kháng, các cô chắc chắn cùng chị dâu một lòng.
Ba người đi không nhanh, chậm rì rì mà cất bước, về nhà sớm Cố Thúy Anh khẳng định bắt các cô làm việc, thời điểm về đến nhà, bên ngoài đã tối đen.
Anh chỉ có thể tiếp nhận trứng gà, nhét vào trong miệng, Tô Đào nhoẻn miệng cười.
“Tiểu Thảo em làm sao vậy? Em làm sao vậy?”
Tô Đào kinh hoảng mà quay đầu nhìn lại, Tiểu Thảo đang đấm ngực, hình như là nghẹn rồi, mấy người dở khóc dở cười, Tô Đào vội vàng giúp cô bé vỗ lưng, Chu Mục Dã đem chén trắng tráng men đưa tới miệng cô ấy: “Uống chút cháo.”
Một hồi lâu, Tiểu Thảo mới thuận khí, kích động đến nước mắt đều chảy ra: “Chị dâu, ăn quá ngon, thật thơm.”
Tô Đào đau lòng mà nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy: “Ăn từ từ thôi, không ai cướp của em đâu.”
Tiểu Thảo ngượng ngùng mà lau khóe mắt: “Em đã một năm không ăn trứng gà.”
Tiểu Hoa không cam lòng yếu thế: “Chị đã hai năm không ăn trứng gà, cũng không gấp giống em như vậy đâu, em có xấu hổ hay không?”
Tiểu Thảo nóng nảy: “Sao có khả thể là hai năm? Em cùng chị giống nhau, là một năm, chị không nhớ rõ sao? Thời điểm ăn tết năm trước, anh trai trộm từ lu cầm mấy quả trứng gà đi ra ngoài bên ngoài nấu cho chúng ta ăn, chị không nhớ rõ sao?”
Tiểu Hoa thè lưỡi: “Chị trêu chọc em thôi, đều nghe không hiểu sao? Ngốc nha.”
Mặt trời ấm áp, gió nhẹ không lạnh, bọn họ đều cười, Tô Đào biết, tất cả đều tràn ngập hy vọng.
Ăn xong cơm trưa, ba người còn ở trên sườn núi nằm một lúc lâu, một ngày yên bình và tốt đẹp như vậy, sau khi Tô Đào cùng Chu Mục Dã tạm biệt, mang theo hai nha đầu trở về, cô sẽ quay lại đây thắm anh.
Nhìn anh, cô yên tâm hơn nhiều.
Trên đường hẹp quanh co, ba người vội vã mà trở về, Tô Đào nhỏ giọng nói: “Tiểu Hoa Tiểu Thảo, hôm nay việc ăn trứng gà, về nhà một chữ đều không thể nói, biết không?”
Hai nha gật đầu như giã tỏi: “Yên tâm đi chị dâu, chúng em một chữ đều không nói.”
Hai nha đầu thông minh, biết chị dâu đề phòng ai, các cô ấy cũng rất chán ghét Cố Thúy Anh, chỉ là không dám phản kháng mà thôi, hiện giờ có người lãnh đạo các cô âm thầm phản kháng, các cô chắc chắn cùng chị dâu một lòng.
Ba người đi không nhanh, chậm rì rì mà cất bước, về nhà sớm Cố Thúy Anh khẳng định bắt các cô làm việc, thời điểm về đến nhà, bên ngoài đã tối đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.