Chương 16:
Trường Hạ Dữ Miêu
03/01/2023
Cố Thúy Anh cũng bị sợ tới không nhẹ, thời buổi này đội trưởng đội sản xuất có quyền lực tuyệt đối, hơn nữa đối với hành vi trộm cắp đều là nghiêm trị, nếu mà tố cáo chỗ đại đội trưởng, bà ta liền bị kéo đến trung tâm công xã đi lao động cải tạo.
Lao động cải tạo cũng không phải ngày lành, một người làm vài người sống, ban ngày làm cả một ngày, buổi tối còn phải tiếp tục làm, cũng không được ngủ, một ngày chỉ cho ăn hai bữa, còn không ghi công việc đã làm.
Chu Hồng Sinh đang nhóm lửa nghe được động tĩnh, cuống quít đi tới, Cố Thúy Anh lại một phen nước mắt một phen nước mũi nói: “Cuộc sống này đúng là vô pháp sống qua, ta giúp cho cô ta thu thập đồ vật, này nha đầu chết tiệt này lại nói ta trộm đồ của cô ta, ai da, cuộc sống này còn sống qua như thế nào đây a?”
Tiểu Thảo nhìn thấy chị dâu cô bĩu môi khẽ hừ một tiếng, liền ra dáng ra hình mà cũng hừ theo một tiếng.
Lần này này giống như lời dẫn lửa, Cố Thúy Anh trong chốc lát nhìn không rõ tính tình con dâu mới vào cửa này không dám đối phó cô, nhưng bà ta còn không dám đối phó một tuổi nha đầu mười mấy tuổi sao?
Đầu ngón tay bà ta lập tức chọc tới trên trán Tiểu Thảo, hung thần ác sát mà cắn răng: “Mày hừ cái gì đó? Mày hừ cái gì hả?”
Một bên vừa nói, một bên vừa nắm tay cô ấy, Tiểu Thảo không dám nói lời nào.
Tô Đào một phen đẩy Cố Thúy Anh ra: “Bà đây là sợ người khác không biết bà là mẹ kế phải không?”
Nói xong lời này, trên mặt Chu Hồng Sinh nhiều ít có chút biểu tình: “Thúy Anh, bà nói cái gì đó? Sợ hàng xóm không biết trong nhà đánh nhau phải không?”
Cố Thúy Anh tức giận đến đỉnh đầu đều phải bốc khói nhẹ, dậm chân uốn éo, vọt vào tây phòng, tiếp theo đó là khóc gọi trời gọi đấy: “Cuộc sống này không có cách nào qua……”
Chu Hồng Sinh chạy nhanh đi theo vào.
Tô Đào lôi kéo tay Tiểu Thảo hướng nhà bếp đi đến: “Chúng ta nấu cơm tối ăn.”
Chu Mục Lâu ở trong sân, vươn hai tay, chặn đường các cô đi: “Chị khi dễ mẹ tôi, tôi phải báo thù cho mẹ, tôi muốn đánh chị!”
Tô Đào đến gần một bước, nhỏ giọng nói: “Nếu về sau là dám khi dễ chị đây cùng hai chị gái, chị đây liền đem việc mẹ em ăn trộm nói cho đồng học trong trường học biết.”
Chu Mục Lâu sợ tới mức chạy nhanh như chớp.
Nông thôn có cái quy củ bất thành văn chính là, sau khi con trai cưới vợ, liền phải cùng cha mẹ phân nhà.
Lao động cải tạo cũng không phải ngày lành, một người làm vài người sống, ban ngày làm cả một ngày, buổi tối còn phải tiếp tục làm, cũng không được ngủ, một ngày chỉ cho ăn hai bữa, còn không ghi công việc đã làm.
Chu Hồng Sinh đang nhóm lửa nghe được động tĩnh, cuống quít đi tới, Cố Thúy Anh lại một phen nước mắt một phen nước mũi nói: “Cuộc sống này đúng là vô pháp sống qua, ta giúp cho cô ta thu thập đồ vật, này nha đầu chết tiệt này lại nói ta trộm đồ của cô ta, ai da, cuộc sống này còn sống qua như thế nào đây a?”
Tiểu Thảo nhìn thấy chị dâu cô bĩu môi khẽ hừ một tiếng, liền ra dáng ra hình mà cũng hừ theo một tiếng.
Lần này này giống như lời dẫn lửa, Cố Thúy Anh trong chốc lát nhìn không rõ tính tình con dâu mới vào cửa này không dám đối phó cô, nhưng bà ta còn không dám đối phó một tuổi nha đầu mười mấy tuổi sao?
Đầu ngón tay bà ta lập tức chọc tới trên trán Tiểu Thảo, hung thần ác sát mà cắn răng: “Mày hừ cái gì đó? Mày hừ cái gì hả?”
Một bên vừa nói, một bên vừa nắm tay cô ấy, Tiểu Thảo không dám nói lời nào.
Tô Đào một phen đẩy Cố Thúy Anh ra: “Bà đây là sợ người khác không biết bà là mẹ kế phải không?”
Nói xong lời này, trên mặt Chu Hồng Sinh nhiều ít có chút biểu tình: “Thúy Anh, bà nói cái gì đó? Sợ hàng xóm không biết trong nhà đánh nhau phải không?”
Cố Thúy Anh tức giận đến đỉnh đầu đều phải bốc khói nhẹ, dậm chân uốn éo, vọt vào tây phòng, tiếp theo đó là khóc gọi trời gọi đấy: “Cuộc sống này không có cách nào qua……”
Chu Hồng Sinh chạy nhanh đi theo vào.
Tô Đào lôi kéo tay Tiểu Thảo hướng nhà bếp đi đến: “Chúng ta nấu cơm tối ăn.”
Chu Mục Lâu ở trong sân, vươn hai tay, chặn đường các cô đi: “Chị khi dễ mẹ tôi, tôi phải báo thù cho mẹ, tôi muốn đánh chị!”
Tô Đào đến gần một bước, nhỏ giọng nói: “Nếu về sau là dám khi dễ chị đây cùng hai chị gái, chị đây liền đem việc mẹ em ăn trộm nói cho đồng học trong trường học biết.”
Chu Mục Lâu sợ tới mức chạy nhanh như chớp.
Nông thôn có cái quy củ bất thành văn chính là, sau khi con trai cưới vợ, liền phải cùng cha mẹ phân nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.