Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 13:
Tả Mộc Trà Trà Quân
28/03/2024
Tôn Quý Phương cất quần áo, hôm nay ánh nắng chói chang, quần áo của Dương Kế Tây đã khô, nhưng quần áo của cô vẫn còn hơi ẩm, dù sao chạng vạng mới giặt.
Vốn còn đang suy nghĩ nên để quần áo ở đâu, Dương Kế Tây sau khi rửa mặt và chân xong bèn đi vào kho chứa củi lấy một cây trúc đã khô một nửa, sau đó mang về phòng bọn họ, treo lên tường rồi trực tiếp treo quần áo lên trên.
"Không đi à?"
Tôn Quý Phương nhỏ giọng hỏi.
"Đi chứ, lát nữa chúng ta không nói cái gì, chỉ cần phụ hoạ là được." Dương Kế Tây vuốt tóc cô, kéo cô ra khỏi phòng.
Lúc này trời đã tối, trong sảnh nhà chính thắp một ngọn đèn dầu tối mờ, Dương Kế Bắc khảy bấc mấy cái, ánh đèn càng sáng hơn.
“Mẹ thế nào rồi?”
Dương Kế Nam hỏi khi Hà Minh Tú bước ra khỏi phòng.
Ngoại trừ ông Dương thì những người khác cũng đều nhìn qua.
“Vẫn còn có chút không khoẻ, nhưng kiên trì không đi trấn trên, cũng không cho người mời chú Trần đến, nói là đã sớm ổn rồi.”
"Như thế sao được?"
Dương Kế Đông cau mày liếc nhìn ông Dương đang hút thuốc sợi: "Ba, nếu không con và bọn thằng hai cõng mẹ lên trấn trên đi."
Tròng mắt Dương Kế Nam liếc liếc nói: "Đúng vậy, ba, bốn anh em chúng con thay nhau cõng..."
“Khụ khụ khụ..... Khụ khụ khụ… đúng… khụ khụ khụ khụ ..đúng vậy, anh hai nói… khụ khụ khụ khụ… đúng… khụ khụ khụ khụ.....”
Dương Kế Nam vừa bắt đầu nói, Dương Kế Tây ho dường như muốn ho cả phổi ra ngoài, mặc dù Tôn Quý Phương biết anh đang giả vờ nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô nhanh chóng đưa tay vuốt ve lưng cho Dương Kế Tây, nhẹ giọng nói: "Anh nói chậm một chút, buổi chiều anh mới đổ mồ hôi nóng thôi. Đúng rồi, anh còn chưa uống thuốc, để em mang ra đây."
Nói xong, cô đang định đứng dậy đi lấy nhưng Dương Kế Tây đã giữ cô lại nói: “Trời tối đên như mực… khụ khụ… em cũng không quen đường, lát nữa …khụ khụ…anh sẽ uống …khụ khụ. "
"Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, xem anh ho thành bộ dạng gì rồi!"
Tôn Quý Phương quýnh lên, giọng nói cũng đề cao.
Ông Dương dùng sức gõ mạnh tẩu thuốc nói: "Mọi người đi tắm rửa đi ngủ đi. Thằng ba đi uống thuốc!"
Chủ của một nhà đã lên tiếng, mọi người tự nhiên trở về phòng của mình, uống thuốc xong, Dương Kế Tây còn cùng Tôn Quý Phương đến trước cửa phòng bà Dương hỏi thăm đối phương một phen.
Lần này, bà Dương thực sự cảm thấy ngực mình đau nhói.
"Được rồi, các con cũng đi ngủ đi. Nếu thằng ba đã ho nặng như vậy, không có việc gì thì cũng đừng nói chuyện."
Ông Dương cầm tẩu thuốc đứng dậy, chắp tay sau lưng lướt qua bọn họ nói.
Dương Kế Tây nghe thấy vậy mỉm cười và rời đi cùng Tôn Quý Phương.
Sau khi ông Dương đóng cửa phòng, bà Dương mới quay người lại, nghẹn ngào nức nở nói: "Ông thấy không? Cô ta vừa bước vào cửa đã đối xử với tôi như vậy, sau này tôi sẽ sống ra sao? Như thế này làm gì có bộ dáng con dâu chứ!”
Nhìn bà vợ già với đôi mắt đỏ hoe, ông Dương thở dài: "Nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Bà so đo với nó làm gì, người khó chịu vẫn là bà. Bà có đói không? Tôi bảo vợ thằng cả để lại một bát cho bà, bây giờ đi ăn chứ?"
Bà Dương ngồi dậy, dưới ngọn đèn dầu đậu nành mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy tức giận: “Tôi đã nói trước rồi, con gái nhà họ Tôn này không cưới được, nhưng thằng ba lại không nghe!"
“Thằng ba bây giờ cũng không phải là đèn cạn dầu.” Ông Dương nghĩ đến chuyện Dương Kế Tây che chở Tôn Quý Phương: “Nó đã nhớ thương người ta bao nhiêu năm? Khó khăn làm mới cưới được người ta về, sao lại không che chở chứ? Đi, bà mau đi ăn cơm đi."
"Tôi không muốn ăn. Tôi đi mang trứng tôi nhặt được sáng nay vào."
Mặc dù bà Dương nói như vậy, nhưng vào phòng bếp vẫn hai ba miếng ăn đồ ăn mà Thẩm Phượng Tiên để lại cho bà, sau đó bà thuần thục lau miệng, lại đặt bát lên trên bệ bếp để sáng sớm mai có người rửa.
Bụng bà đã no, cơn giận đã vơi đi một chút, nhưng lúc bà làm như thế nào cũng không tìm thấy hai quả trứng gà dưới bát sứ, cơn tức giận của bà lại lập tức vọt lên!
Bà ta tức giận đến toàn thân run rẩy, sau khi trở về phòng, trên tay bà ta vẫn cầm cây đèn dầu đậu nành, ánh đèn lập lòe theo cơ thể run rẩy của bà ta khiến cho ông Dương vừa mới nằm xuống cũng bị doạ cho giật mình: “Bà bị rét run à?"
"Rét cái gì! Trứng gà mất rồi! Cả hai quả đều mất rồi!"
Bà Dương nhỏ giọng tức giận nói.
"Mất rồi?"
Ông Dương cũng ngạc nhiên, ông biết thói quen này của bạn già, không chỉ ông mà những người trong nhà nhiều ít cũng biết một chút: “Là ai lấy?”
"Còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là hai vợ chồng thằng ba! Ôi, ngực tôi đau quá." Bà Dương đặt ngọn đèn dầu đậu nành xuống, ngồi ở mép giường, đưa tay vỗ vỗ ngực mình, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Vốn còn đang suy nghĩ nên để quần áo ở đâu, Dương Kế Tây sau khi rửa mặt và chân xong bèn đi vào kho chứa củi lấy một cây trúc đã khô một nửa, sau đó mang về phòng bọn họ, treo lên tường rồi trực tiếp treo quần áo lên trên.
"Không đi à?"
Tôn Quý Phương nhỏ giọng hỏi.
"Đi chứ, lát nữa chúng ta không nói cái gì, chỉ cần phụ hoạ là được." Dương Kế Tây vuốt tóc cô, kéo cô ra khỏi phòng.
Lúc này trời đã tối, trong sảnh nhà chính thắp một ngọn đèn dầu tối mờ, Dương Kế Bắc khảy bấc mấy cái, ánh đèn càng sáng hơn.
“Mẹ thế nào rồi?”
Dương Kế Nam hỏi khi Hà Minh Tú bước ra khỏi phòng.
Ngoại trừ ông Dương thì những người khác cũng đều nhìn qua.
“Vẫn còn có chút không khoẻ, nhưng kiên trì không đi trấn trên, cũng không cho người mời chú Trần đến, nói là đã sớm ổn rồi.”
"Như thế sao được?"
Dương Kế Đông cau mày liếc nhìn ông Dương đang hút thuốc sợi: "Ba, nếu không con và bọn thằng hai cõng mẹ lên trấn trên đi."
Tròng mắt Dương Kế Nam liếc liếc nói: "Đúng vậy, ba, bốn anh em chúng con thay nhau cõng..."
“Khụ khụ khụ..... Khụ khụ khụ… đúng… khụ khụ khụ khụ ..đúng vậy, anh hai nói… khụ khụ khụ khụ… đúng… khụ khụ khụ khụ.....”
Dương Kế Nam vừa bắt đầu nói, Dương Kế Tây ho dường như muốn ho cả phổi ra ngoài, mặc dù Tôn Quý Phương biết anh đang giả vờ nhưng cô vẫn cảm thấy đau lòng.
Cô nhanh chóng đưa tay vuốt ve lưng cho Dương Kế Tây, nhẹ giọng nói: "Anh nói chậm một chút, buổi chiều anh mới đổ mồ hôi nóng thôi. Đúng rồi, anh còn chưa uống thuốc, để em mang ra đây."
Nói xong, cô đang định đứng dậy đi lấy nhưng Dương Kế Tây đã giữ cô lại nói: “Trời tối đên như mực… khụ khụ… em cũng không quen đường, lát nữa …khụ khụ…anh sẽ uống …khụ khụ. "
"Được rồi được rồi, anh đừng nói nữa, xem anh ho thành bộ dạng gì rồi!"
Tôn Quý Phương quýnh lên, giọng nói cũng đề cao.
Ông Dương dùng sức gõ mạnh tẩu thuốc nói: "Mọi người đi tắm rửa đi ngủ đi. Thằng ba đi uống thuốc!"
Chủ của một nhà đã lên tiếng, mọi người tự nhiên trở về phòng của mình, uống thuốc xong, Dương Kế Tây còn cùng Tôn Quý Phương đến trước cửa phòng bà Dương hỏi thăm đối phương một phen.
Lần này, bà Dương thực sự cảm thấy ngực mình đau nhói.
"Được rồi, các con cũng đi ngủ đi. Nếu thằng ba đã ho nặng như vậy, không có việc gì thì cũng đừng nói chuyện."
Ông Dương cầm tẩu thuốc đứng dậy, chắp tay sau lưng lướt qua bọn họ nói.
Dương Kế Tây nghe thấy vậy mỉm cười và rời đi cùng Tôn Quý Phương.
Sau khi ông Dương đóng cửa phòng, bà Dương mới quay người lại, nghẹn ngào nức nở nói: "Ông thấy không? Cô ta vừa bước vào cửa đã đối xử với tôi như vậy, sau này tôi sẽ sống ra sao? Như thế này làm gì có bộ dáng con dâu chứ!”
Nhìn bà vợ già với đôi mắt đỏ hoe, ông Dương thở dài: "Nó mới bao nhiêu tuổi chứ? Bà so đo với nó làm gì, người khó chịu vẫn là bà. Bà có đói không? Tôi bảo vợ thằng cả để lại một bát cho bà, bây giờ đi ăn chứ?"
Bà Dương ngồi dậy, dưới ngọn đèn dầu đậu nành mờ ảo, khuôn mặt nhăn nheo tràn đầy tức giận: “Tôi đã nói trước rồi, con gái nhà họ Tôn này không cưới được, nhưng thằng ba lại không nghe!"
“Thằng ba bây giờ cũng không phải là đèn cạn dầu.” Ông Dương nghĩ đến chuyện Dương Kế Tây che chở Tôn Quý Phương: “Nó đã nhớ thương người ta bao nhiêu năm? Khó khăn làm mới cưới được người ta về, sao lại không che chở chứ? Đi, bà mau đi ăn cơm đi."
"Tôi không muốn ăn. Tôi đi mang trứng tôi nhặt được sáng nay vào."
Mặc dù bà Dương nói như vậy, nhưng vào phòng bếp vẫn hai ba miếng ăn đồ ăn mà Thẩm Phượng Tiên để lại cho bà, sau đó bà thuần thục lau miệng, lại đặt bát lên trên bệ bếp để sáng sớm mai có người rửa.
Bụng bà đã no, cơn giận đã vơi đi một chút, nhưng lúc bà làm như thế nào cũng không tìm thấy hai quả trứng gà dưới bát sứ, cơn tức giận của bà lại lập tức vọt lên!
Bà ta tức giận đến toàn thân run rẩy, sau khi trở về phòng, trên tay bà ta vẫn cầm cây đèn dầu đậu nành, ánh đèn lập lòe theo cơ thể run rẩy của bà ta khiến cho ông Dương vừa mới nằm xuống cũng bị doạ cho giật mình: “Bà bị rét run à?"
"Rét cái gì! Trứng gà mất rồi! Cả hai quả đều mất rồi!"
Bà Dương nhỏ giọng tức giận nói.
"Mất rồi?"
Ông Dương cũng ngạc nhiên, ông biết thói quen này của bạn già, không chỉ ông mà những người trong nhà nhiều ít cũng biết một chút: “Là ai lấy?”
"Còn có thể là ai nữa? Chắc chắn là hai vợ chồng thằng ba! Ôi, ngực tôi đau quá." Bà Dương đặt ngọn đèn dầu đậu nành xuống, ngồi ở mép giường, đưa tay vỗ vỗ ngực mình, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.