Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 19:
Tả Mộc Trà Trà Quân
30/03/2024
"Vâng ạ, chúng con đi cảm tạ chú Trần." Dương Kế Tây đặt cái sọt trên lưng xuống, trong đó lại có hai rễ cây già, dùng nó để nhóm lửa không thể tốt hơn.
Bà Dương liếc nhìn đồ vật trong sọt hỏi: “Sao lại có rễ cây già?”
"Lúc bọn con đi cũng đã nghĩ, nếu trên đường nhìn thấy củi thì sẽ mang về. May mắn thay, khi trở về đã nhìn thấy hai rễ cây này." Làm trò trước mặt bà ta, Dương Kế Tây lấy rễ cây ra. Dưới sọt cũng không có cái gì cả.
Bà Dương lập tức nhét nắm kẹo trên tay kia vào túi rồi nói: "Bỏ phí tiền ra mua cho mẹ cái này làm gì? Mẹ đã già như vậy rồi."
"Ban đầu muốn mua nhiều hơn một chút nhưng lại có một người lấy phiếu mua kẹo ra mua hết. Chúng con vẫn là bỏ ra 10 xu mua lại từ người đó, tổng cộng là 20 chiếc. Chúng con giữ lại 10 chiếc, còn 10 chiếc đưa biếu mẹ để mẹ ăn."
Dương Kế Tây giải thích, còn Tôn Quý Phương đã về phòng lấy quần áo ra phơi.
"Chỉ tiêu 10 xu thôi à?"
Sau khi bà Dương liếc nhìn đối phương một cái, lại nhỉ giọng hỏi Dương Kế Tây.
Dương Kế Tây liếc nhìn Tôn Quý Phương, cả người dịch dịch về phía bà Dương, nhỏ giọng nói.
"10 xu này cũng là tiền hồi môn của Quý Phương đấy, trên người con không có một xu nào, vốn dĩ cô ấy muốn mua những thứ khác nữa nhưng con cảm thấy không tốt. Một người đàn ông trưởng thành lại dùng tiền áp đáy hòm của cô ấy thì cũng quá vô dụng rồi, cho nên con không cho cô ấy mua .”
“Không phải mẹ đã cho 50 xu sao?”
“…Đó không phải là tiền trả cho cô ấy sau khi chữa bệnh sao? Chữa bênh cũng là dùng tiền của hồi môn của Quý Phương.”
Dương Kế Tây gằn nói từng chữ một.
Bà Dương ho khan một tiếng, nhìn thấy Tôn Quý Phương đang đi về phía bên này, bà nhẹ nhàng gạt bàn tay của đứa cháu trai nhỏ đang sờ vào túi bà ra, nói: “Nếu biết các con đi trấn trên, mẹ đã bảo các con mang trứng đến Cung Tiêu Xã đổi một chút muối về nhà rồi."
“Con thực sự không nghĩ tới cái này ạ.” Vẻ mặt Tôn Quý Phương ngượng ngùng nói: “Để lần sau đi, lần sau chúng con sẽ mang đi đổi ạ.”
"Quý Phương, chúng ta lên núi xem đi?"
Dù sao bây giờ đi làm công cũng đã quá muộn thế nên Dương Kế Tây quyết định đi mò cá nửa ngày.
Tôn Quý Phương mỉm cười đi theo Dương Kế Tây cõng sọt trên lưng, bà Dương ở phía sau gọi: "Nhớ về sớm đó, buổi trưa còn phải nấu cơm."
Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương giả vờ như không nghe thấy.
Mà tay cháu trai nhỏ chạm vào kẹo cũng khiến bà Dương không để ý đến bọn họ có đáp lại hay không.
Tuy nhiên, sau khi nhét một viên kẹo vào miệng cháu trai nhỏ, bà vừa liếm chỗ đường còn sót lại trên tay vừa hừ nhẹ lẩm bẩm: “Chắc chắn không chỉ tiêu mất 10 xu. Từ sáng sớm đã đi rồi chẳng lẽ đi đi lại lại mà nhịn đói à?”
Nhưng trong sọt lại không còn thứ gì khác, cho dù ở bên ngoài có lén mua ăn vụng đồ gì đó thì đó cũng là tiền của Tôn Quý Phương.
Nghĩ đến đây, bà Dương sờ túi đựng kẹo, thế mà mới đưa cho bà mười chiếc, là con trai và con dâu hẳn là nên nhớ tới trưởng bối nhiều hơn, đưa hết tất cả cho bà cũng là chuyện nên làm.
"Anh muốn đưa em đến nơi mà anh đã nhắc đến lúc trước phải không?"
Dương Kế Tây nghe vậy mỉm cười: "Thật thông minh."
Vì để tích cóp tiền, anh thường xuyên lên núi tìm dược liệu hoặc bắt thú, đương nhiên anh cũng có chỗ mở bếp nhỏ cho riêng mình.
“Đi thôi, đi thôi.” Vẻ mặt Tôn Quý Phương tỏ vẻ gấp không thể chờ nổi.
"Em nhớ anh đã từng nói anh đục một cái nồi đá, chúng ta có thể nấu mì thô ăn!"
"Lúc đi anh còn lấy hai quả trứng!"
Dương Kế Tây nhếch miệng cười nói: "Có thể nấu mì trứng."
“Đó chính là mì trứng!”
Mọi người vô cùng vui vẻ lên núi, đi gần 40 phút mới tới được địa điểm Dương Kế Tây nói.
Dương Kế Tây dùng diêm mang từ nhà đến đốt lửa, lại trèo lên cây có lá to hái vài chiếc lá to xuống rồi đi lấy nước ở dòng suối gần đó.
Tôn Quý Phương đã thu dọn cái khe động mà nửa người có thể đi vào kia, thấy anh mang nước đến, cô nhanh chóng rửa sạch nồi rồi đặt lên bếp lửa.
"Anh đi tới chỗ cái bẫy anh đào trước kia nhìn một cái, em ở đây đừng chạy lung tung, có việc gì thì lớn tiếng gọi cho anh. Cái bẫy đó cách chỗ này không xa."
Nhớ tới cái bẫy, Dương Kế Tây nói với Tôn Quý Phương.
"Được, anh đi rồi quay lại nhanh nha."
"Được.” Dương Kế Tây giống như một con khỉ nhảy trong rừng cây, cũng nhanh chóng tìm được mấy cái bẫy trong trí nhớ, đáng tiếc ở đó chẳng có gì cả, ngược lại anh nhìn thấy một con rắn đang bò ở trên cây, con rắn này không có độc, thịt thật sự tươi mới, cũng có thể coi là một bất ngờ không ngờ tới.
Sau khi bắt nó mang đến khe núi để xử lý xong, anh mới trở lại khe động bên này, Tôn Quý Phương đang định gọi anh quay lại ăn mì thì thấy anh mang theo một con rắn trở về, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Bà Dương liếc nhìn đồ vật trong sọt hỏi: “Sao lại có rễ cây già?”
"Lúc bọn con đi cũng đã nghĩ, nếu trên đường nhìn thấy củi thì sẽ mang về. May mắn thay, khi trở về đã nhìn thấy hai rễ cây này." Làm trò trước mặt bà ta, Dương Kế Tây lấy rễ cây ra. Dưới sọt cũng không có cái gì cả.
Bà Dương lập tức nhét nắm kẹo trên tay kia vào túi rồi nói: "Bỏ phí tiền ra mua cho mẹ cái này làm gì? Mẹ đã già như vậy rồi."
"Ban đầu muốn mua nhiều hơn một chút nhưng lại có một người lấy phiếu mua kẹo ra mua hết. Chúng con vẫn là bỏ ra 10 xu mua lại từ người đó, tổng cộng là 20 chiếc. Chúng con giữ lại 10 chiếc, còn 10 chiếc đưa biếu mẹ để mẹ ăn."
Dương Kế Tây giải thích, còn Tôn Quý Phương đã về phòng lấy quần áo ra phơi.
"Chỉ tiêu 10 xu thôi à?"
Sau khi bà Dương liếc nhìn đối phương một cái, lại nhỉ giọng hỏi Dương Kế Tây.
Dương Kế Tây liếc nhìn Tôn Quý Phương, cả người dịch dịch về phía bà Dương, nhỏ giọng nói.
"10 xu này cũng là tiền hồi môn của Quý Phương đấy, trên người con không có một xu nào, vốn dĩ cô ấy muốn mua những thứ khác nữa nhưng con cảm thấy không tốt. Một người đàn ông trưởng thành lại dùng tiền áp đáy hòm của cô ấy thì cũng quá vô dụng rồi, cho nên con không cho cô ấy mua .”
“Không phải mẹ đã cho 50 xu sao?”
“…Đó không phải là tiền trả cho cô ấy sau khi chữa bệnh sao? Chữa bênh cũng là dùng tiền của hồi môn của Quý Phương.”
Dương Kế Tây gằn nói từng chữ một.
Bà Dương ho khan một tiếng, nhìn thấy Tôn Quý Phương đang đi về phía bên này, bà nhẹ nhàng gạt bàn tay của đứa cháu trai nhỏ đang sờ vào túi bà ra, nói: “Nếu biết các con đi trấn trên, mẹ đã bảo các con mang trứng đến Cung Tiêu Xã đổi một chút muối về nhà rồi."
“Con thực sự không nghĩ tới cái này ạ.” Vẻ mặt Tôn Quý Phương ngượng ngùng nói: “Để lần sau đi, lần sau chúng con sẽ mang đi đổi ạ.”
"Quý Phương, chúng ta lên núi xem đi?"
Dù sao bây giờ đi làm công cũng đã quá muộn thế nên Dương Kế Tây quyết định đi mò cá nửa ngày.
Tôn Quý Phương mỉm cười đi theo Dương Kế Tây cõng sọt trên lưng, bà Dương ở phía sau gọi: "Nhớ về sớm đó, buổi trưa còn phải nấu cơm."
Dương Kế Tây và Tôn Quý Phương giả vờ như không nghe thấy.
Mà tay cháu trai nhỏ chạm vào kẹo cũng khiến bà Dương không để ý đến bọn họ có đáp lại hay không.
Tuy nhiên, sau khi nhét một viên kẹo vào miệng cháu trai nhỏ, bà vừa liếm chỗ đường còn sót lại trên tay vừa hừ nhẹ lẩm bẩm: “Chắc chắn không chỉ tiêu mất 10 xu. Từ sáng sớm đã đi rồi chẳng lẽ đi đi lại lại mà nhịn đói à?”
Nhưng trong sọt lại không còn thứ gì khác, cho dù ở bên ngoài có lén mua ăn vụng đồ gì đó thì đó cũng là tiền của Tôn Quý Phương.
Nghĩ đến đây, bà Dương sờ túi đựng kẹo, thế mà mới đưa cho bà mười chiếc, là con trai và con dâu hẳn là nên nhớ tới trưởng bối nhiều hơn, đưa hết tất cả cho bà cũng là chuyện nên làm.
"Anh muốn đưa em đến nơi mà anh đã nhắc đến lúc trước phải không?"
Dương Kế Tây nghe vậy mỉm cười: "Thật thông minh."
Vì để tích cóp tiền, anh thường xuyên lên núi tìm dược liệu hoặc bắt thú, đương nhiên anh cũng có chỗ mở bếp nhỏ cho riêng mình.
“Đi thôi, đi thôi.” Vẻ mặt Tôn Quý Phương tỏ vẻ gấp không thể chờ nổi.
"Em nhớ anh đã từng nói anh đục một cái nồi đá, chúng ta có thể nấu mì thô ăn!"
"Lúc đi anh còn lấy hai quả trứng!"
Dương Kế Tây nhếch miệng cười nói: "Có thể nấu mì trứng."
“Đó chính là mì trứng!”
Mọi người vô cùng vui vẻ lên núi, đi gần 40 phút mới tới được địa điểm Dương Kế Tây nói.
Dương Kế Tây dùng diêm mang từ nhà đến đốt lửa, lại trèo lên cây có lá to hái vài chiếc lá to xuống rồi đi lấy nước ở dòng suối gần đó.
Tôn Quý Phương đã thu dọn cái khe động mà nửa người có thể đi vào kia, thấy anh mang nước đến, cô nhanh chóng rửa sạch nồi rồi đặt lên bếp lửa.
"Anh đi tới chỗ cái bẫy anh đào trước kia nhìn một cái, em ở đây đừng chạy lung tung, có việc gì thì lớn tiếng gọi cho anh. Cái bẫy đó cách chỗ này không xa."
Nhớ tới cái bẫy, Dương Kế Tây nói với Tôn Quý Phương.
"Được, anh đi rồi quay lại nhanh nha."
"Được.” Dương Kế Tây giống như một con khỉ nhảy trong rừng cây, cũng nhanh chóng tìm được mấy cái bẫy trong trí nhớ, đáng tiếc ở đó chẳng có gì cả, ngược lại anh nhìn thấy một con rắn đang bò ở trên cây, con rắn này không có độc, thịt thật sự tươi mới, cũng có thể coi là một bất ngờ không ngờ tới.
Sau khi bắt nó mang đến khe núi để xử lý xong, anh mới trở lại khe động bên này, Tôn Quý Phương đang định gọi anh quay lại ăn mì thì thấy anh mang theo một con rắn trở về, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.