Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 42:
Tả Mộc Trà Trà Quân
05/04/2024
Lưu Chương ăn xong trước tiên, ôm đứa nhỏ vào lòng, đút canh trứng cho bé ăn, đứa nhỏ ăn đến hai mắt sáng lấp lánh, trong miệng vẫn không ngừng gọi mẹ.
"Còn có thể nói gì nữa?"
Dương Kế Tây hỏi.
"Gọi được ba, bà nội cũng gọi được, nói cả cơm nữa." Lưu Chương cười nói.
“Gọi mợ.” Dương Kế Tây đùa với bé, kết quả đứa nhỏ này thật đúng là gọi được.
"Mợ."
Bốn người kinh ngạc nhìn về phía bé, Tôn Quý Phương càng là nhịn không được sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Thật ngoan!"
Lưu Chương cũng nhớ tới chuyện đặt tên này cho nên nói với hai người, Dương Kế Tây sờ sờ cằm: “Các em có tên lót bối phận không?”
Giống như thế hệ của Dương Kế Tây trong họ Dương, tên lót đều là ‘Kế’, khi nhắc đến cái tên Dương Yêu Muội này, không đặt tên lót theo bối phận.
Bởi vì năm đó bà hai Dương mặc dù sinh mấy đứa con gái nhưng ông hai Dương cũng cực kỳ thích, bà Dương không chịu nổi việc bà ấy sinh ra một đống con gái nhưng cuộc sống lại thoải mái tiêu sái hơn cả mình, đúng lúc năm đó Dương Yêu Muội được sinh ra.
Bà ta chỉ đơn giản gọi cô ấy là Yêu Muội, còn làm trò trước mặt bà hai Dương nói con gái sớm hay muộn gì đều sẽ trở thành người của nhà khác, nên gọi cô ấy là gì cũng không quan trọng, Yêu Muội vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ, cô ấy cũng sẽ không ở nhà ba mẹ đẻ mãi mãi, lấy tên lót bối phận làm gì.
Khiến cho bà hai Dương tức giận đến mức mắng bà ta ngay tại chỗ, nhưng đến cuối cùng cái tên Dương Yêu Muội này cũng không sửa lại.
Đối với bà Dương, đây là minh chứng cho sự thắng lợi của bà ta.
"Chúng em không có.” Lưu Chương lắc đầu: “Ông nội của em từ nơi khác chạy nạn đến đây định cư. Ở bên này cũng không có tộc nhân nào, ông nội em cũng không có nhắc tới anh chị em nào cả."
Vì thế càng không cần phải để ý tới tên lót bối phận.
"Vậy thì, để anh và Quý Phương suy nghĩ cẩn thận, tên này không thể tuỳ ý được, các em lấy biệt danh, chúng ta chọn đại danh, sau này để đọc sách dùng."
Dương Kế Tây cười tủm tỉm nói.
“Đọc sách nha.” Dương Yêu Muội nhìn đứa bé đang đòi ăn canh trứng với ánh mắt hy vọng, mỉm cười: “Vậy chúng ta phải cố gắng thêm một chút.”
"Nhất định phải đưa đi học. Nó không thể giống như chúng ta, một cái chữ to cũng không biết, đi huyện thành ngay cả nhà xí ở chỗ nào cũng không tìm thấy."
Lưu Chương tràn đầy nhiệt tình nói.
"Nhất định phải đọc sách." Dương Kế Tây lại nghĩ qua mấy năm nữa thi đại học sẽ khôi phục, anh càng thêm chắc chắn nói: "Phải học!"
"Chắc chắn!"
Lưu Chương liên tục gật đầu.
Thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, Tôn Quý Phương và Dương Yêu Muội nhìn nhau mỉm cười.
Ăn trưa xong, lại giúp đỡ dọn dẹp một lúc, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây cõng sọt lên lưng, chuẩn bị đi đến nhà họ Tôn.
"Nếu không mấy ngày nữa chúng ta quay lại đây." Dương Kế Tây nói với họ.
“Ôi, anh chị trên đường đi chậm một chút.” Biết bọn họ đi đến nhà họ Tôn, Dương Yêu Muội và Lưu Chương cũng không giữ họ ở lại.
Dù sao lần lại mặt này cũng hơi muộn một chút.
"Anh ba bọn họ cho nhiều trứng gà như vậy, từ nay về sau mỗi ngày chưng một quả cho con, lại nấu một quả cho em."
Lưu Chương nắm tay cô ấy mỉm cười.
"Anh không ăn, em cũng không ăn." Dương Yêu Muội hừ nhẹ một tiếng.
“Anh không thích ăn trứng gà.”
"Em cũng không thích......"
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Dương Yêu Muội vẫn là mỗi người một quả trứng gà, hôm nay trời càng lúc càng nóng, trứng gà để lâu cũng không thể được.
"Tôi nói này chị dâu cả, Quý Phương đến nhà họ Dương cũng được một tháng rồi phải không? Sao không thấy trở về thăm nhà vậy?"
Mẹ Tôn đang vá quần áo thì nghe thấy có người đẩy cửa sân bước vào, sau đó lại nghe người kia nói như vậy.
Bà vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là thím ba Tôn.
Thế hệ này của ba Tôn có ba anh em, ba Tôn là anh cả, tiếp theo là cô Tôn, em út là chú ba Tôn, thím ba Tôn này chính là nhà chú ba Tôn, cả đời cô ta đều là tính tình tranh cường háo thắng.
Năm đó khi bà nội Tôn qua đời không bao lâu, cơ thể ông nội Tôn vẫn còn khỏe mạnh, thím ba Tôn bắt đầu có ý định phân gia, ở bên tai chú ba Tôn thổi gió, khiến cho chú ba Tôn ngây ngốc bèn đi tìm ông nội Tôn nói về chuyện phân gia.
Làm cho ông nội Tôn tức điên người, ông ấy còn chưa chết đâu thế mà đã nghĩ đến việc phân gia.
Đương nhiên lúc đó ông ấy không đồng ý, kết quả là thím ba Tôn thường xuyên lén lút giở trò, thậm chí còn cố ý lan truyền một số tin đồn trong đội sản xuất, đại khái chính là ông nội Tôn già mà không đứng đắn gì đó.
Sau khi chọc tức ông nội Tôn tức đến ngã bệnh, ông ấy lập tức làm chủ phân gia, ông ấy đi theo một nhà ba Tôn sinh hoạt, sống ở căn nhà cũ, chia cho chú ba Tôn một ít tiền rồi trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
"Còn có thể nói gì nữa?"
Dương Kế Tây hỏi.
"Gọi được ba, bà nội cũng gọi được, nói cả cơm nữa." Lưu Chương cười nói.
“Gọi mợ.” Dương Kế Tây đùa với bé, kết quả đứa nhỏ này thật đúng là gọi được.
"Mợ."
Bốn người kinh ngạc nhìn về phía bé, Tôn Quý Phương càng là nhịn không được sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "Thật ngoan!"
Lưu Chương cũng nhớ tới chuyện đặt tên này cho nên nói với hai người, Dương Kế Tây sờ sờ cằm: “Các em có tên lót bối phận không?”
Giống như thế hệ của Dương Kế Tây trong họ Dương, tên lót đều là ‘Kế’, khi nhắc đến cái tên Dương Yêu Muội này, không đặt tên lót theo bối phận.
Bởi vì năm đó bà hai Dương mặc dù sinh mấy đứa con gái nhưng ông hai Dương cũng cực kỳ thích, bà Dương không chịu nổi việc bà ấy sinh ra một đống con gái nhưng cuộc sống lại thoải mái tiêu sái hơn cả mình, đúng lúc năm đó Dương Yêu Muội được sinh ra.
Bà ta chỉ đơn giản gọi cô ấy là Yêu Muội, còn làm trò trước mặt bà hai Dương nói con gái sớm hay muộn gì đều sẽ trở thành người của nhà khác, nên gọi cô ấy là gì cũng không quan trọng, Yêu Muội vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ, cô ấy cũng sẽ không ở nhà ba mẹ đẻ mãi mãi, lấy tên lót bối phận làm gì.
Khiến cho bà hai Dương tức giận đến mức mắng bà ta ngay tại chỗ, nhưng đến cuối cùng cái tên Dương Yêu Muội này cũng không sửa lại.
Đối với bà Dương, đây là minh chứng cho sự thắng lợi của bà ta.
"Chúng em không có.” Lưu Chương lắc đầu: “Ông nội của em từ nơi khác chạy nạn đến đây định cư. Ở bên này cũng không có tộc nhân nào, ông nội em cũng không có nhắc tới anh chị em nào cả."
Vì thế càng không cần phải để ý tới tên lót bối phận.
"Vậy thì, để anh và Quý Phương suy nghĩ cẩn thận, tên này không thể tuỳ ý được, các em lấy biệt danh, chúng ta chọn đại danh, sau này để đọc sách dùng."
Dương Kế Tây cười tủm tỉm nói.
“Đọc sách nha.” Dương Yêu Muội nhìn đứa bé đang đòi ăn canh trứng với ánh mắt hy vọng, mỉm cười: “Vậy chúng ta phải cố gắng thêm một chút.”
"Nhất định phải đưa đi học. Nó không thể giống như chúng ta, một cái chữ to cũng không biết, đi huyện thành ngay cả nhà xí ở chỗ nào cũng không tìm thấy."
Lưu Chương tràn đầy nhiệt tình nói.
"Nhất định phải đọc sách." Dương Kế Tây lại nghĩ qua mấy năm nữa thi đại học sẽ khôi phục, anh càng thêm chắc chắn nói: "Phải học!"
"Chắc chắn!"
Lưu Chương liên tục gật đầu.
Thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, Tôn Quý Phương và Dương Yêu Muội nhìn nhau mỉm cười.
Ăn trưa xong, lại giúp đỡ dọn dẹp một lúc, Tôn Quý Phương và Dương Kế Tây cõng sọt lên lưng, chuẩn bị đi đến nhà họ Tôn.
"Nếu không mấy ngày nữa chúng ta quay lại đây." Dương Kế Tây nói với họ.
“Ôi, anh chị trên đường đi chậm một chút.” Biết bọn họ đi đến nhà họ Tôn, Dương Yêu Muội và Lưu Chương cũng không giữ họ ở lại.
Dù sao lần lại mặt này cũng hơi muộn một chút.
"Anh ba bọn họ cho nhiều trứng gà như vậy, từ nay về sau mỗi ngày chưng một quả cho con, lại nấu một quả cho em."
Lưu Chương nắm tay cô ấy mỉm cười.
"Anh không ăn, em cũng không ăn." Dương Yêu Muội hừ nhẹ một tiếng.
“Anh không thích ăn trứng gà.”
"Em cũng không thích......"
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Dương Yêu Muội vẫn là mỗi người một quả trứng gà, hôm nay trời càng lúc càng nóng, trứng gà để lâu cũng không thể được.
"Tôi nói này chị dâu cả, Quý Phương đến nhà họ Dương cũng được một tháng rồi phải không? Sao không thấy trở về thăm nhà vậy?"
Mẹ Tôn đang vá quần áo thì nghe thấy có người đẩy cửa sân bước vào, sau đó lại nghe người kia nói như vậy.
Bà vừa ngẩng đầu lên thì thấy đó là thím ba Tôn.
Thế hệ này của ba Tôn có ba anh em, ba Tôn là anh cả, tiếp theo là cô Tôn, em út là chú ba Tôn, thím ba Tôn này chính là nhà chú ba Tôn, cả đời cô ta đều là tính tình tranh cường háo thắng.
Năm đó khi bà nội Tôn qua đời không bao lâu, cơ thể ông nội Tôn vẫn còn khỏe mạnh, thím ba Tôn bắt đầu có ý định phân gia, ở bên tai chú ba Tôn thổi gió, khiến cho chú ba Tôn ngây ngốc bèn đi tìm ông nội Tôn nói về chuyện phân gia.
Làm cho ông nội Tôn tức điên người, ông ấy còn chưa chết đâu thế mà đã nghĩ đến việc phân gia.
Đương nhiên lúc đó ông ấy không đồng ý, kết quả là thím ba Tôn thường xuyên lén lút giở trò, thậm chí còn cố ý lan truyền một số tin đồn trong đội sản xuất, đại khái chính là ông nội Tôn già mà không đứng đắn gì đó.
Sau khi chọc tức ông nội Tôn tức đến ngã bệnh, ông ấy lập tức làm chủ phân gia, ông ấy đi theo một nhà ba Tôn sinh hoạt, sống ở căn nhà cũ, chia cho chú ba Tôn một ít tiền rồi trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.