Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 47:
Tả Mộc Trà Trà Quân
06/04/2024
“5 xu một quả, nếu lấy nhiều hơn thì là 4 xu.”
Dương Kế Tây để cho anh ta nhìn trứng gà: "Chúng thật sự rất tươi mới."
"Trứng này của anh nhiều quá, tôi cũng không lấy nhiều như vậy. Anh có thể bán cho tôi mười quả tính 4 xu được không?"
"Mười lăm quả được không? Tôi tích cóp chúng cũng không dễ dàng gì."
Dương Kế Tây cò kè mặc cả.
"Cũng được, mười lăm quả.” Người đàn ông nọ nghiến răng nghiến lợi, nhân tiện nói cho Dương Kế Tây biết nguyên nhân: “Vợ tôi sắp sinh rồi, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng một chút."
"Anh trai đúng là rất yêu vợ, người yêu vợ thì sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp." Dương Kế Tây nhanh chóng đếm ra 15 quả đặt vào rổ của đối phương, đồng thời tốt bụng đưa một ít cỏ dại để phủ lên trên che rổ lại.
Ai mà không thích nghe nịnh nọt chứ, anh trai kia cũng rất sảng khoái đưa 60 xu xong rồi rời đi.
Còn có 15 quả trứng gà, vốn đang định đi một đoạn xem có ai mua không thì lại thấy người anh trai lúc nãy dẫn theo một thím đi tới: “Trứng gà có còn không?”
“Còn.” Dương Kế Tây gật đầu: “Thím muốn mua bao nhiêu?”
"Cậu có bao nhiêu?"
Dương Kế Tây dừng một chút, nói: "Mười bốn quả."
"Năm xu một quả? Tôi muốn mua tất cả.” Bà thím trực tiếp lấy ra 70 xu đưa tới, trong lòng Dương Kế Tây thở phào nhẹ nhõm, xem ra suy đoán của anh đã đúng.
Sau khi bà thím kia đi rồi, Dương Kế Tây lại nói lời cảm ơn anh trai kia, thuận tiện đưa cho anh quả trứng gà cuối cùng: "Coi như cảm ơn anh trai đã không nói giá cả với thím kia."
Anh trai kia sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm tiếp nhận: "Chuyện nhỏ mà, cám ơn."
Dương Kế Tây cũng nhân tiện hỏi anh về chuyện bột mì trắng, anh trai kia lắc đầu, vì thế sau khi tạm biệt anh trai kia xong, anh lại đi về phía trước.
"Có rất ít người bán bột mì trắng này, hay là mua bột ngô?"
Dương Kế Tây hỏi mấy người đều không có ai bán bột mì trắng này, vừa nghe có bột ngô, anh do dự một chút nhưng vẫn không muốn mua.
"Bọn họ nói có người hỏi bột mì trắng, có phải là cậu không?"
Dương Kế Tây quay người lại, liếc mắt một cái thì thấy một bà lão quen quen mỉm cười đi tới: "Bà Ngô?"
Người đã bán cho anh đậu nành lần trước.
"Là tôi đây, tôi có một ít bột mì trắng, nhưng mà không nhiều lắm, khoảng nửa cân. Cậu có muốn mua không?"
"Muốn!"
Bà Ngô vui vẻ không thôi: “Vậy cậu đợi tôi một lát, tôi sẽ lập tức đưa tới ngay!”
Không lâu sau, bà Ngô mang tới một bọc bột mì trắng nhỏ: “15 xu nửa cân.”
"Được."
Dương Kế Tây gật đầu, dùng phiếu gạo cũng có giá tương đương như vậy.
Sau khi anh đưa tiền xong, anh mang theo bột mỳ trắng xoay người rời đi, thừa dịp không có ai phát hiện bèn nhét vào trong không gian, cũng không cho vào Tổ Phúc vì trong đó còn có trứng gà.
Thịt nạc thường là 20 xu một cân, xương sườn là 30 xu một cân, thịt ba chỉ là 40 xu một cân, đắt nhất là thịt mỡ, 60 xu một cân.
Ở niên đại này, làm việc dốc hết sức vẫn là thích ăn thịt mỡ hơn, thịt nạc cũng không được hoan nghênh cho lắm.
Dương Kế Tây suy nghĩ một chút, cân nhắc đến khẩu vị của Tôn Quý Phương, bèn mua một cân thịt ba chỉ.
Liếc nhìn ruột heo ở bên cạnh, người đàn ông nọ bèn nói: "10 xu một cân. Thứ này sau khi được làm sạch sẽ rất ngon."
Cái này rửa thật sự tốn muối, hơn nữa một hai giờ cũng không thể giải quyết xong được, Dương Kế Tây không muốn.
Sau khi hai người gặp nhau, bèn cùng nhau trở về.
Trên đường đi, họ nói về chi tiêu lần này.
"Trứng gà bán một đồng 30 xu, bột mì trắng tiêu mất 15 xu, thịt ba chỉ mua hết 40 xu, anh còn 75 xu."
Dương Kế Tây mỉm cười nói.
"Em mua kim chỉ, dầu cải, muối, nước tương và giấm. Tổng cộng tiêu hết 70 xu, hôm nay chúng ta cũng chỉ còn lại có 5 xu."
“Vậy chúng ta tổng cộng còn 48 đồng 22 xu.”
“Không đúng.” Tôn Quý Phương đỏ mặt, lấy ra một đồng: “Đây là lúc em đi mẹ đã đưa cho em, cho nên chúng ta còn có thêm 1 đồng nữa.”
“Vừa cho giày lại vừa cho tiền.” Dương Kế Tây gãi đầu, cảm thấy rất xấu hổ: “Lần sau về nhà chúng ta mua ít thịt về đi.”
"Vâng." Tôn Quý Phương gật đầu.
Khi bọn họ đến một nơi tương đối vắng vẻ, Dương Kế Tây để thịt, bột mì trắng và gia vị bỏ vào trong không gian, dù sao bên trong cũng chỉ có một ít kẹo và bốn quả trứng ở trong Tổ Phúc kia.
Bây giờ trong sọt cũng chỉ có hai đôi giày vải mẹ Tôn tặng, cùng với một chiếc giày vải Tôn Quý Phương tự tay làm, còn có mười quả trứng gà và kim chỉ, bề mặt vẫn phủ đầy cỏ lên.
Khi bọn họ chậm rãi về đến nhà, bà Dương đang nấu cơm, nhìn thấy bọn họ về, bà Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Sao lại về sớm như thế? Dù sao bây giờ cũng không có việc đồng áng gì , cũng nên ở lại thêm vài ngày để chơi với ông bà thông gia mới đúng."
Dương Kế Tây để cho anh ta nhìn trứng gà: "Chúng thật sự rất tươi mới."
"Trứng này của anh nhiều quá, tôi cũng không lấy nhiều như vậy. Anh có thể bán cho tôi mười quả tính 4 xu được không?"
"Mười lăm quả được không? Tôi tích cóp chúng cũng không dễ dàng gì."
Dương Kế Tây cò kè mặc cả.
"Cũng được, mười lăm quả.” Người đàn ông nọ nghiến răng nghiến lợi, nhân tiện nói cho Dương Kế Tây biết nguyên nhân: “Vợ tôi sắp sinh rồi, tôi phải chuẩn bị sẵn sàng một chút."
"Anh trai đúng là rất yêu vợ, người yêu vợ thì sau này sẽ có cuộc sống tốt đẹp." Dương Kế Tây nhanh chóng đếm ra 15 quả đặt vào rổ của đối phương, đồng thời tốt bụng đưa một ít cỏ dại để phủ lên trên che rổ lại.
Ai mà không thích nghe nịnh nọt chứ, anh trai kia cũng rất sảng khoái đưa 60 xu xong rồi rời đi.
Còn có 15 quả trứng gà, vốn đang định đi một đoạn xem có ai mua không thì lại thấy người anh trai lúc nãy dẫn theo một thím đi tới: “Trứng gà có còn không?”
“Còn.” Dương Kế Tây gật đầu: “Thím muốn mua bao nhiêu?”
"Cậu có bao nhiêu?"
Dương Kế Tây dừng một chút, nói: "Mười bốn quả."
"Năm xu một quả? Tôi muốn mua tất cả.” Bà thím trực tiếp lấy ra 70 xu đưa tới, trong lòng Dương Kế Tây thở phào nhẹ nhõm, xem ra suy đoán của anh đã đúng.
Sau khi bà thím kia đi rồi, Dương Kế Tây lại nói lời cảm ơn anh trai kia, thuận tiện đưa cho anh quả trứng gà cuối cùng: "Coi như cảm ơn anh trai đã không nói giá cả với thím kia."
Anh trai kia sửng sốt một chút, sau đó cười tủm tỉm tiếp nhận: "Chuyện nhỏ mà, cám ơn."
Dương Kế Tây cũng nhân tiện hỏi anh về chuyện bột mì trắng, anh trai kia lắc đầu, vì thế sau khi tạm biệt anh trai kia xong, anh lại đi về phía trước.
"Có rất ít người bán bột mì trắng này, hay là mua bột ngô?"
Dương Kế Tây hỏi mấy người đều không có ai bán bột mì trắng này, vừa nghe có bột ngô, anh do dự một chút nhưng vẫn không muốn mua.
"Bọn họ nói có người hỏi bột mì trắng, có phải là cậu không?"
Dương Kế Tây quay người lại, liếc mắt một cái thì thấy một bà lão quen quen mỉm cười đi tới: "Bà Ngô?"
Người đã bán cho anh đậu nành lần trước.
"Là tôi đây, tôi có một ít bột mì trắng, nhưng mà không nhiều lắm, khoảng nửa cân. Cậu có muốn mua không?"
"Muốn!"
Bà Ngô vui vẻ không thôi: “Vậy cậu đợi tôi một lát, tôi sẽ lập tức đưa tới ngay!”
Không lâu sau, bà Ngô mang tới một bọc bột mì trắng nhỏ: “15 xu nửa cân.”
"Được."
Dương Kế Tây gật đầu, dùng phiếu gạo cũng có giá tương đương như vậy.
Sau khi anh đưa tiền xong, anh mang theo bột mỳ trắng xoay người rời đi, thừa dịp không có ai phát hiện bèn nhét vào trong không gian, cũng không cho vào Tổ Phúc vì trong đó còn có trứng gà.
Thịt nạc thường là 20 xu một cân, xương sườn là 30 xu một cân, thịt ba chỉ là 40 xu một cân, đắt nhất là thịt mỡ, 60 xu một cân.
Ở niên đại này, làm việc dốc hết sức vẫn là thích ăn thịt mỡ hơn, thịt nạc cũng không được hoan nghênh cho lắm.
Dương Kế Tây suy nghĩ một chút, cân nhắc đến khẩu vị của Tôn Quý Phương, bèn mua một cân thịt ba chỉ.
Liếc nhìn ruột heo ở bên cạnh, người đàn ông nọ bèn nói: "10 xu một cân. Thứ này sau khi được làm sạch sẽ rất ngon."
Cái này rửa thật sự tốn muối, hơn nữa một hai giờ cũng không thể giải quyết xong được, Dương Kế Tây không muốn.
Sau khi hai người gặp nhau, bèn cùng nhau trở về.
Trên đường đi, họ nói về chi tiêu lần này.
"Trứng gà bán một đồng 30 xu, bột mì trắng tiêu mất 15 xu, thịt ba chỉ mua hết 40 xu, anh còn 75 xu."
Dương Kế Tây mỉm cười nói.
"Em mua kim chỉ, dầu cải, muối, nước tương và giấm. Tổng cộng tiêu hết 70 xu, hôm nay chúng ta cũng chỉ còn lại có 5 xu."
“Vậy chúng ta tổng cộng còn 48 đồng 22 xu.”
“Không đúng.” Tôn Quý Phương đỏ mặt, lấy ra một đồng: “Đây là lúc em đi mẹ đã đưa cho em, cho nên chúng ta còn có thêm 1 đồng nữa.”
“Vừa cho giày lại vừa cho tiền.” Dương Kế Tây gãi đầu, cảm thấy rất xấu hổ: “Lần sau về nhà chúng ta mua ít thịt về đi.”
"Vâng." Tôn Quý Phương gật đầu.
Khi bọn họ đến một nơi tương đối vắng vẻ, Dương Kế Tây để thịt, bột mì trắng và gia vị bỏ vào trong không gian, dù sao bên trong cũng chỉ có một ít kẹo và bốn quả trứng ở trong Tổ Phúc kia.
Bây giờ trong sọt cũng chỉ có hai đôi giày vải mẹ Tôn tặng, cùng với một chiếc giày vải Tôn Quý Phương tự tay làm, còn có mười quả trứng gà và kim chỉ, bề mặt vẫn phủ đầy cỏ lên.
Khi bọn họ chậm rãi về đến nhà, bà Dương đang nấu cơm, nhìn thấy bọn họ về, bà Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Sao lại về sớm như thế? Dù sao bây giờ cũng không có việc đồng áng gì , cũng nên ở lại thêm vài ngày để chơi với ông bà thông gia mới đúng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.