Thập Niên 70 Ngu Hiếu Trọng Sinh
Chương 4:
Tả Mộc Trà Trà Quân
28/03/2024
Sau khi được khích lệ, Đại Hoa mỉm cười rạng rỡ, sau đó đi sang một bên, đổ rau dại xuống đất, ngắt bỏ lá già rồi để ngọn non vào chậu gỗ đặt ở một bên để lát nữa rửa sạch.
Cậu em trai hai tuổi còn không có biệt danh nhảy nhót đi đến trước mặt cô bé, đưa tay ra nghịch ngợm, Đại Hoa nhỏ giọng bảo cậu đi sang một bên chơi, nhưng bà Dương lại nói.
“Để cho nó chơi đi.”
Đại Hoa chỉ có thể để nó chơi với những lá rau dại già.
Tinh thần Dương Kế Tây sa sút, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Tôn Quý Phương bị anh ôm vào lòng cũng nặng nề thiếp đi.
Hai ngày qua, cô cũng không hề chợp mắt.
Mới ngủ được một lát, Dương Kế Tây liền cảm thấy toàn thân nặng trĩu, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, lông mày nhíu lại, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, nhưng khi vừa tỉnh lại, anh vẫn không thể khống chế được cơ thể mình.
Điều này khiến Dương Kế Tây vừa tức giận lại vừa hoảng sợ.
Chẳng lẽ anh còn phải làm con rối cả đời sao?
Không cam lòng! Anh thất sự không cam lòng!
Dựa vào cái gì mà anh không thể làm chủ được cuộc sống của mình, dựa vào cái gì lại phải bị điều khiển bởi những thứ không rõ ràng giật dây như một con rối?
Anh mơ hồ nhớ tới lúc anh chết, cháu gái Phúc Vận thở dài nói: “Cả đời chú ba không biết sống có ý nghĩa gì, việc gì cũng nghe lời ông bà nội, không hề quan tâm đến vợ con gì cả. Gả cho một người đàn ông như vậy thím ba cũng đáng thương."
Nhưng đó không phải là anh! Khi Dương Kế Tây vừa tưởng tượng đến bản thân mình bị khống chế, Tôn Quý Phương sẽ sống cuộc đời giống như kiếp trước, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng trào ra mùi tanh, anh cố gắng hết sức phản kháng chống cự lại, anh cũng không biết mất bao lâu, lòng bàn tay phải của Dương Kế Tây đột nhiên nóng bỏng, anh cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, hơi thở vững vàng bình tĩnh lại, ý thức cũng dần dần trở lên mơ hồ...
"Thím ba, thím ba? Bà bội nói thím đi nấu cơm."
Cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đại Hoa, Tôn Quý Phương lập tức tỉnh dậy, cô ngồi dậy nhưng lại bị Dương Kế Tây ở bên cạnh nắm lấy tay.
"Anh Tây, em ngủ quên mất."
Tôn Quý Phương kéo anh, ra hiệu bảo anh buông mình ra.
"Anh đi cùng em."
Dương Kế Tây phát hiện toàn thân mình rất sung sức, mặc kệ là về thân thể hay là tinh thần thì đều rất nhẹ nhàng, anh lại nhớ tới sự kỳ quái trên lòng bàn tay tay phải, không khỏi liếc nhìn, nhưng cũng không có gì kỳ quái.
Có phải anh ảo giác hay không?
Tạm thời ghi nhớ điều này, anh và Tôn Quý Phương cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Mặt trời đã lên cao, đứa cháu trai nhỏ vẫn đang chơi bùn ở trong sân, bà Dương đứng ở cửa sân nhìn bọn họ ở bên này.
Đại Hoa đứng ở cửa phòng, tò mò nhìn Tôn Quý Phương mới vào cửa mấy ngày trước.
“Mẹ biết hai ngày nay con chăm sóc thằng ba không được ngon giấc.” Bà Dương nhìn Tôn Quý Phương chậm rãi nói: “Buổi trưa sẽ chiên hai quả trứng gà để bồi bổ cơ thể cho các con.”
Tôn Quý Phương vừa nghe thấy hai chữ trứng gà, liền nhớ tới hai quả trứng sáng nay cô đã ăn cùng với Dương Kế Tây, ngón tay cô khẽ cử động, nhỏ giọng đáp lại.
Đại Hoa nghe bà Dương nói muốn làm trứng tráng, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cũng không trách được trẻ con thèm ăn, thời buổi này mỗi tháng ăn thịt một lần cũng là gia đình khá tốt rồi.
Về phần gia đình họ, cứ hai tháng họ lại ăn thịt một lần.
"Để anh giúp em." Dương Kế Tây cúi đầu mỉm cười với Tôn Quý Phương.
Nhìn thấy hai người đi vào bếp vừa nói vừa cười, bà Dương luôn cảm thấy trong lòng nghẹn lại, nhưng bà không ngờ giây phút tiếp theo Dương Kế Tây lại ra khỏi bếp nói với mình.
“Mẹ ơi, trứng gà ở đâu?”
“Để mẹ đi lấy.” Bà Dương không muốn động đến trứng gà ở trong tủ bát mà đi vào phòng, lấy chìa khóa ra, lạch cạch mở tủ đựng của hồi môn của ba mình ra, chọn ra hai quả trứng nhỏ nhất đưa đến nhà bếp: “Dạo này hai con gà trong nhà đẻ cũng nhiều, mẹ đang nghĩ đến chuyện để dành một ít mang đến Cung Tiêu Xã đổi lấy một ít muối hay gì đó. ”
Mặc dù cá nhân không được phép kinh doanh, nhưng Cung Tiêu Xã có thể thu một số thứ, nhưng họ chỉ có thể trao đổi chứ không được mua bán.
"Vậy chúng ta không ăn nữa, để dành đi."
Dương Kế Tây vốn vươn tay muốn nhận trứng gà, nhưng lập tức rụt lại, sau đó lại ho mấy tiếng: "Con cũng không có gì đáng ngại, chỉ đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng mà thôi, buổi trưa ăn rau dại và dưa muối cùng mọi người cũng khá tốt rồi."
Lời nói này thật sự đáng thương, bà Dương trực tiếp đặt trứng lên trên kệ bếp, hơi không được tự nhiên nói: “Mẹ cũng không có ý như vậy, ăn đi. Hai ngày nay con đã phải chịu khổ rất nhiều, cũng nên bồi bổ một chút."
Cậu em trai hai tuổi còn không có biệt danh nhảy nhót đi đến trước mặt cô bé, đưa tay ra nghịch ngợm, Đại Hoa nhỏ giọng bảo cậu đi sang một bên chơi, nhưng bà Dương lại nói.
“Để cho nó chơi đi.”
Đại Hoa chỉ có thể để nó chơi với những lá rau dại già.
Tinh thần Dương Kế Tây sa sút, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Tôn Quý Phương bị anh ôm vào lòng cũng nặng nề thiếp đi.
Hai ngày qua, cô cũng không hề chợp mắt.
Mới ngủ được một lát, Dương Kế Tây liền cảm thấy toàn thân nặng trĩu, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, lông mày nhíu lại, hai tay vô thức siết chặt thành nắm đấm, nhưng khi vừa tỉnh lại, anh vẫn không thể khống chế được cơ thể mình.
Điều này khiến Dương Kế Tây vừa tức giận lại vừa hoảng sợ.
Chẳng lẽ anh còn phải làm con rối cả đời sao?
Không cam lòng! Anh thất sự không cam lòng!
Dựa vào cái gì mà anh không thể làm chủ được cuộc sống của mình, dựa vào cái gì lại phải bị điều khiển bởi những thứ không rõ ràng giật dây như một con rối?
Anh mơ hồ nhớ tới lúc anh chết, cháu gái Phúc Vận thở dài nói: “Cả đời chú ba không biết sống có ý nghĩa gì, việc gì cũng nghe lời ông bà nội, không hề quan tâm đến vợ con gì cả. Gả cho một người đàn ông như vậy thím ba cũng đáng thương."
Nhưng đó không phải là anh! Khi Dương Kế Tây vừa tưởng tượng đến bản thân mình bị khống chế, Tôn Quý Phương sẽ sống cuộc đời giống như kiếp trước, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, cổ họng trào ra mùi tanh, anh cố gắng hết sức phản kháng chống cự lại, anh cũng không biết mất bao lâu, lòng bàn tay phải của Dương Kế Tây đột nhiên nóng bỏng, anh cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, hơi thở vững vàng bình tĩnh lại, ý thức cũng dần dần trở lên mơ hồ...
"Thím ba, thím ba? Bà bội nói thím đi nấu cơm."
Cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu, khi ngoài cửa truyền đến giọng nói của Đại Hoa, Tôn Quý Phương lập tức tỉnh dậy, cô ngồi dậy nhưng lại bị Dương Kế Tây ở bên cạnh nắm lấy tay.
"Anh Tây, em ngủ quên mất."
Tôn Quý Phương kéo anh, ra hiệu bảo anh buông mình ra.
"Anh đi cùng em."
Dương Kế Tây phát hiện toàn thân mình rất sung sức, mặc kệ là về thân thể hay là tinh thần thì đều rất nhẹ nhàng, anh lại nhớ tới sự kỳ quái trên lòng bàn tay tay phải, không khỏi liếc nhìn, nhưng cũng không có gì kỳ quái.
Có phải anh ảo giác hay không?
Tạm thời ghi nhớ điều này, anh và Tôn Quý Phương cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Mặt trời đã lên cao, đứa cháu trai nhỏ vẫn đang chơi bùn ở trong sân, bà Dương đứng ở cửa sân nhìn bọn họ ở bên này.
Đại Hoa đứng ở cửa phòng, tò mò nhìn Tôn Quý Phương mới vào cửa mấy ngày trước.
“Mẹ biết hai ngày nay con chăm sóc thằng ba không được ngon giấc.” Bà Dương nhìn Tôn Quý Phương chậm rãi nói: “Buổi trưa sẽ chiên hai quả trứng gà để bồi bổ cơ thể cho các con.”
Tôn Quý Phương vừa nghe thấy hai chữ trứng gà, liền nhớ tới hai quả trứng sáng nay cô đã ăn cùng với Dương Kế Tây, ngón tay cô khẽ cử động, nhỏ giọng đáp lại.
Đại Hoa nghe bà Dương nói muốn làm trứng tráng, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, cũng không trách được trẻ con thèm ăn, thời buổi này mỗi tháng ăn thịt một lần cũng là gia đình khá tốt rồi.
Về phần gia đình họ, cứ hai tháng họ lại ăn thịt một lần.
"Để anh giúp em." Dương Kế Tây cúi đầu mỉm cười với Tôn Quý Phương.
Nhìn thấy hai người đi vào bếp vừa nói vừa cười, bà Dương luôn cảm thấy trong lòng nghẹn lại, nhưng bà không ngờ giây phút tiếp theo Dương Kế Tây lại ra khỏi bếp nói với mình.
“Mẹ ơi, trứng gà ở đâu?”
“Để mẹ đi lấy.” Bà Dương không muốn động đến trứng gà ở trong tủ bát mà đi vào phòng, lấy chìa khóa ra, lạch cạch mở tủ đựng của hồi môn của ba mình ra, chọn ra hai quả trứng nhỏ nhất đưa đến nhà bếp: “Dạo này hai con gà trong nhà đẻ cũng nhiều, mẹ đang nghĩ đến chuyện để dành một ít mang đến Cung Tiêu Xã đổi lấy một ít muối hay gì đó. ”
Mặc dù cá nhân không được phép kinh doanh, nhưng Cung Tiêu Xã có thể thu một số thứ, nhưng họ chỉ có thể trao đổi chứ không được mua bán.
"Vậy chúng ta không ăn nữa, để dành đi."
Dương Kế Tây vốn vươn tay muốn nhận trứng gà, nhưng lập tức rụt lại, sau đó lại ho mấy tiếng: "Con cũng không có gì đáng ngại, chỉ đi dạo Quỷ Môn Quan một vòng mà thôi, buổi trưa ăn rau dại và dưa muối cùng mọi người cũng khá tốt rồi."
Lời nói này thật sự đáng thương, bà Dương trực tiếp đặt trứng lên trên kệ bếp, hơi không được tự nhiên nói: “Mẹ cũng không có ý như vậy, ăn đi. Hai ngày nay con đã phải chịu khổ rất nhiều, cũng nên bồi bổ một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.