Thập Niên 70: Người Chồng Thanh Niên Trí Thức Của Tôi Là Tướng Quân Xuyên Tới Từ Cổ Đại
Chương 45:
Ly Yển
02/03/2023
Vùng nông thôn mà, không chú ý chuyện này, có quần áo mặc đã là tốt rồi, ai cũng không làm chuyện này. Xem ra, vì do Tiểu Mạn bị thương, cũng đúng, bà mẹ như vậy, trong lòng ai không náo loạn, nhìn đồ vật không chướng mắt: "Đã nói với Triệu A Nhũ chưa?”
Lý Mạn lắc đầu, lẩm bẩm nói: "A Nhũ của tôi mới không hiếm mấy thứ đó đâu, cô còn không thấy, mỗi lần quần áo bên kia vừa gửi tới, ngày hôm sau A Nhũ đã bắt đầu lấy vải may quần áo mới cho tôi.”
Điều này đúng là sự thật. Phụ nữ trong trại nói, chỉ cho rằng Triệu A Nhũ đang đánh lôi đài với bên kia, thì ra là ghét bỏ Dương Ngọc Liên gửi cho cháu gái quần áo cũ.
"Tiểu Mạn, thật hâm mộ cô." Đoàn Vân khoác cánh tay Lý Mạn cảm thán nói, "Có một A Nhũ tốt như vậy!”
Lý Mạn nâng cằm lên, không khỏi kiêu ngạo nói: "Tất nhiên!”
Bộ dáng này, chọc cho Tiểu Kim Hoa và Đoàn Vân vui vẻ.
"Các người cười gì vậy." Trương Vân quay đầu lại chào hỏi, "Đi nhanh lên chút nào.”
"Tới rồi."
Trong lúc nói đùa, theo dòng người, mọi người ra khỏi trại, bước lên cầu trúc, một trận gió mạnh thổi tới, mưa lạnh lẽo bay trên mặt, làm cho người ta không ngừng rùng mình, siết chặt quần áo dưới áo tơi.
Đến nơi làm, Lý Trường Hà nói mấy câu, phân công công việc xong cho các tiểu đội, vung tay lên để mọi người giải tán.
Các tiểu đội trưởng mang theo đội viên của mình, phân chia xong, nhóm người bên kia đã bước nhanh tới.
Mọi người nhao nhao cởi giày xuống ruộng, Lý Mạn xắn ống quần lên trên, đi giày mưa kẹp ở giữa Đoàn Vân và Trương Lan một cước bước vào, thân thể lún thẳng xuống, nước trong ruộng rất nhanh đã đến phần trên giày mưa.
Lý Mạn sợ tới mức vội vàng giơ một chân lên trên, trọng tâm lệch lạc, đôi giày còn đang đạp trong nước, thiếu chút nữa là rót bùn vào.
Trương Lan và Đoàn Vân vội vàng đỡ lấy thân thể nghiêng ngả của cô.
"Nếu không được, cô vẫn nên cởi ra, đi chân trần đi." Đoàn Vân cười nói.
"Không được, có đĩa mà."
Còn không à, vừa đến mùa mưa, đứa con đĩa ở chỗ này của các cô nhiều nhất, vóc dáng còn lớn, dính ở trên đùi ngứa ngáy, chờ khi phát hiện ra kéo, càng dùng sức, thân thể càng bị kéo dài, hút càng chặt. Nhất định phải cầm giày, rồi dùng đế giày dùng sức vỗ về phía đó, vỗ đến mức đau đớn, thân thể đĩa co rụt lại, đĩa mới có thể rơi xuống, mà nơi bị dính vào hút máu lại chảy máu không ngừng.
Công việc trong tay không thể dừng lại, vết thương dính nước bùn, rất dễ nổi đỏ ngứa ngứa mưng mủ.
Một hai vấn đề này coi như xong, vấn đề là, cấy một ngày bị cắn, bắp chân có thể tạm thời cho cắn. Chờ mùa cấy lúa trôi qua, chân đầy vết sẹo, vào mùa hè sẽ không thể mặc váy.
Người gánh mạ quăng cây giống xuống, mọi người lập tức không nói chuyện nữa, nhanh chóng tháo rơm rạ buộc trên cây giống, banwst đầu cấy.
Lý Mạn tay chậm, lại đi giày mưa, chậm rãi bị mọi người bỏ lại phía sau.
Cô cũng không vội, chiếu theo tốc độ của mình mà đến.
Vì vậy, chờ mọi người trồng xong mảnh đất này, đều đã dời đi, cô còn ở giữa ruộng cọ xát.
Buổi trưa Triệu Kim Phượng đến đưa cơm, nhìn thấy lắc đầu: "Chiếu theo phương pháp trồng của cháu, năm nay chúng ta sẽ lấy ít đi biết bao nhiêu công việc, đợi lát nữa cháu trở về đi, A Nhũ đến trồng.”
Lý Mạn đấm thắt lưng, lau mồ hôi trên mặt, trèo lên bờ ruộng nói: "Ai cũng không phải sinh ra đã biết, bà nội dù sao cũng phải cho cháu quá trình thích ứng chứ.”
"Thôi, còn thích ứng với quá trình, cháu nhìn em gái Tứ Hoa của Tiểu Mao bên kia, người ta năm nay không phải cũng lần đầu tiên xuống ruộng, lần đầu tiên cấy lúa, sao không thấy giống như cháu, cả buổi sáng, còn không trồng được một rạch."
"Hắc hắc..." Lý Mạn cười ngây ngô gãi gãi mặt, "Thiên phú, thiên phú, không thể so sánh.”
Tống Du và Lý Trường Hà tới ăn cơm, nghe vậy liếc mắt nhìn khuôn mặt của cô dính bùn đất, đưa khăn tay qua đó: "Lau mặt.”
Lý Mạn nhìn tay mình, vội vàng ngồi xổm bên cạnh bờ ruộng rửa sạch, nhận lấy khăn tay nói một tiếng cảm ơn, dưới sự chỉ điểm của A Nhũ, lau sạch bùn trên mặt.
Triệu Kim Phượng hấp cơm đậu tằm, cầm theo món thỏ hầm cay và đậu chua làm năm ngoái, trộn ăn, rất là tốn cơm, Lý Mạn nhất thời ăn một chén lớn, lại uống nửa chén canh nấm.
"A Nhũ, trời mưa, nấm trong rừng thông có phải sẽ mọc không?"
"Ừm, muốn ăn?"
"Trồng lúa xong, cháu hẹn mấy cô gái khác vào núi hái nấm." Nghĩ đến kiếp trước ăn nấm gà, thấy tay xanh, còn cả lẩu canh nấm mà đời sau xuất hiện, Lý Mạn thèm đến chảy nước miếng.
Lý Mạn lắc đầu, lẩm bẩm nói: "A Nhũ của tôi mới không hiếm mấy thứ đó đâu, cô còn không thấy, mỗi lần quần áo bên kia vừa gửi tới, ngày hôm sau A Nhũ đã bắt đầu lấy vải may quần áo mới cho tôi.”
Điều này đúng là sự thật. Phụ nữ trong trại nói, chỉ cho rằng Triệu A Nhũ đang đánh lôi đài với bên kia, thì ra là ghét bỏ Dương Ngọc Liên gửi cho cháu gái quần áo cũ.
"Tiểu Mạn, thật hâm mộ cô." Đoàn Vân khoác cánh tay Lý Mạn cảm thán nói, "Có một A Nhũ tốt như vậy!”
Lý Mạn nâng cằm lên, không khỏi kiêu ngạo nói: "Tất nhiên!”
Bộ dáng này, chọc cho Tiểu Kim Hoa và Đoàn Vân vui vẻ.
"Các người cười gì vậy." Trương Vân quay đầu lại chào hỏi, "Đi nhanh lên chút nào.”
"Tới rồi."
Trong lúc nói đùa, theo dòng người, mọi người ra khỏi trại, bước lên cầu trúc, một trận gió mạnh thổi tới, mưa lạnh lẽo bay trên mặt, làm cho người ta không ngừng rùng mình, siết chặt quần áo dưới áo tơi.
Đến nơi làm, Lý Trường Hà nói mấy câu, phân công công việc xong cho các tiểu đội, vung tay lên để mọi người giải tán.
Các tiểu đội trưởng mang theo đội viên của mình, phân chia xong, nhóm người bên kia đã bước nhanh tới.
Mọi người nhao nhao cởi giày xuống ruộng, Lý Mạn xắn ống quần lên trên, đi giày mưa kẹp ở giữa Đoàn Vân và Trương Lan một cước bước vào, thân thể lún thẳng xuống, nước trong ruộng rất nhanh đã đến phần trên giày mưa.
Lý Mạn sợ tới mức vội vàng giơ một chân lên trên, trọng tâm lệch lạc, đôi giày còn đang đạp trong nước, thiếu chút nữa là rót bùn vào.
Trương Lan và Đoàn Vân vội vàng đỡ lấy thân thể nghiêng ngả của cô.
"Nếu không được, cô vẫn nên cởi ra, đi chân trần đi." Đoàn Vân cười nói.
"Không được, có đĩa mà."
Còn không à, vừa đến mùa mưa, đứa con đĩa ở chỗ này của các cô nhiều nhất, vóc dáng còn lớn, dính ở trên đùi ngứa ngáy, chờ khi phát hiện ra kéo, càng dùng sức, thân thể càng bị kéo dài, hút càng chặt. Nhất định phải cầm giày, rồi dùng đế giày dùng sức vỗ về phía đó, vỗ đến mức đau đớn, thân thể đĩa co rụt lại, đĩa mới có thể rơi xuống, mà nơi bị dính vào hút máu lại chảy máu không ngừng.
Công việc trong tay không thể dừng lại, vết thương dính nước bùn, rất dễ nổi đỏ ngứa ngứa mưng mủ.
Một hai vấn đề này coi như xong, vấn đề là, cấy một ngày bị cắn, bắp chân có thể tạm thời cho cắn. Chờ mùa cấy lúa trôi qua, chân đầy vết sẹo, vào mùa hè sẽ không thể mặc váy.
Người gánh mạ quăng cây giống xuống, mọi người lập tức không nói chuyện nữa, nhanh chóng tháo rơm rạ buộc trên cây giống, banwst đầu cấy.
Lý Mạn tay chậm, lại đi giày mưa, chậm rãi bị mọi người bỏ lại phía sau.
Cô cũng không vội, chiếu theo tốc độ của mình mà đến.
Vì vậy, chờ mọi người trồng xong mảnh đất này, đều đã dời đi, cô còn ở giữa ruộng cọ xát.
Buổi trưa Triệu Kim Phượng đến đưa cơm, nhìn thấy lắc đầu: "Chiếu theo phương pháp trồng của cháu, năm nay chúng ta sẽ lấy ít đi biết bao nhiêu công việc, đợi lát nữa cháu trở về đi, A Nhũ đến trồng.”
Lý Mạn đấm thắt lưng, lau mồ hôi trên mặt, trèo lên bờ ruộng nói: "Ai cũng không phải sinh ra đã biết, bà nội dù sao cũng phải cho cháu quá trình thích ứng chứ.”
"Thôi, còn thích ứng với quá trình, cháu nhìn em gái Tứ Hoa của Tiểu Mao bên kia, người ta năm nay không phải cũng lần đầu tiên xuống ruộng, lần đầu tiên cấy lúa, sao không thấy giống như cháu, cả buổi sáng, còn không trồng được một rạch."
"Hắc hắc..." Lý Mạn cười ngây ngô gãi gãi mặt, "Thiên phú, thiên phú, không thể so sánh.”
Tống Du và Lý Trường Hà tới ăn cơm, nghe vậy liếc mắt nhìn khuôn mặt của cô dính bùn đất, đưa khăn tay qua đó: "Lau mặt.”
Lý Mạn nhìn tay mình, vội vàng ngồi xổm bên cạnh bờ ruộng rửa sạch, nhận lấy khăn tay nói một tiếng cảm ơn, dưới sự chỉ điểm của A Nhũ, lau sạch bùn trên mặt.
Triệu Kim Phượng hấp cơm đậu tằm, cầm theo món thỏ hầm cay và đậu chua làm năm ngoái, trộn ăn, rất là tốn cơm, Lý Mạn nhất thời ăn một chén lớn, lại uống nửa chén canh nấm.
"A Nhũ, trời mưa, nấm trong rừng thông có phải sẽ mọc không?"
"Ừm, muốn ăn?"
"Trồng lúa xong, cháu hẹn mấy cô gái khác vào núi hái nấm." Nghĩ đến kiếp trước ăn nấm gà, thấy tay xanh, còn cả lẩu canh nấm mà đời sau xuất hiện, Lý Mạn thèm đến chảy nước miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.