Thập Niên 70: Người Đẹp Ốm Yếu Trọng Sinh, Vả Mặt Chồng Cũ Tra Nam
Chương 14:
Ngũ Tử Chanh
24/05/2024
Thấy con trai út về, mẹ Hạ đứng dậy đón, trên tay cầm một chiếc yếm nhỏ, vừa so trên người Hạ Thần An vừa hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Chiếc yếm có họa tiết hoa nhỏ, so với một người đàn ông như anh thì có vẻ kỳ quặc nhưng Hạ Thần An không chê, một tay đút túi, khóe miệng cong lên, cười gian xảo: "Tay nghề của mẹ được đấy, cũng may cho con hai bộ đi."
Mẹ Hạ nhẹ nhàng trách anh không đứng đắn, con trai mặc yếm làm gì, thấy anh một tay đút túi, không nói hai lời liền kéo ra: "Đứng không đứng đắn, có dáng vẻ gì của một xưởng trưởng."
Hạ Thần An không quan tâm, lại đút tay vào, tiện thể lắc lắc chân, cười nói: "Ai quy định xưởng trưởng nhất định phải nghiêm túc, với cái dáng vẻ lưu manh này của con thì không làm được xưởng trưởng sao?"
"Mày mới lưu manh, cả nhà mày đều lưu manh." mẹ Hạ nhất thời nóng nảy, tức giận mắng xong mới phản ứng lại, bất lực lắc đầu, lại hỏi: "Rốt cuộc đã ăn chưa?"
Hạ Thần An lắc đầu, nói đùa: "Công đoàn nhà máy keo kiệt quá, tổ chức liên hoan không lo cơm nước, một đám người đói bụng nhảy nhót, nhảy đến một nửa thì ngất xỉu một loạt."
Nói toàn lời bịa đặt, mẹ Hạ trợn mắt, không tin lời anh, cũng không muốn để ý đến anh, sờ sờ thức ăn để lại cho Hạ Thần An, đã nguội rồi.
Con dâu cả muốn mang ra bếp hâm nóng, mẹ Hạ ấn người ta ngồi xuống, rót cho Hạ Thần An một cốc nước sôi: "Ăn đi."
Mẹ Hạ thương anh nhưng cũng nghiêm khắc, không ăn thì chỉ có thể nhịn đói, Hạ Thần An hiểu rõ lắm, rửa tay, ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm một chiếc bánh ngô, cắn một miếng cùng với nước sôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hương vị, mềm xốp có chút ngọt ngào, đây cũng là điểm lợi hại nhất của mẹ Hạ, tay nghề nấu nướng rất tuyệt, mới đến Diên Thị được bao lâu mà đủ loại bánh ngô đều làm được.
"Liên hoan thế nào? Có vừa mắt ai không?" Mẹ Hạ ngồi đối diện Hạ Thần An, có chút sốt ruột hỏi thăm, lập gia đình trước rồi lập nghiệp, huống hồ tính tình con trai út quá bay bổng, một ngày một ý, tìm một cô vợ về quản anh cũng tốt.
"Không có." Hạ Thần An trả lời chắc nịch nhưng trong đầu lại hiện lên một đôi mắt phượng đen như mực, toát lên vẻ uể oải và lạnh lẽo nhưng cũng có lúc vui vẻ, sáng lấp lánh như sao trên trời.
Chiếc yếm có họa tiết hoa nhỏ, so với một người đàn ông như anh thì có vẻ kỳ quặc nhưng Hạ Thần An không chê, một tay đút túi, khóe miệng cong lên, cười gian xảo: "Tay nghề của mẹ được đấy, cũng may cho con hai bộ đi."
Mẹ Hạ nhẹ nhàng trách anh không đứng đắn, con trai mặc yếm làm gì, thấy anh một tay đút túi, không nói hai lời liền kéo ra: "Đứng không đứng đắn, có dáng vẻ gì của một xưởng trưởng."
Hạ Thần An không quan tâm, lại đút tay vào, tiện thể lắc lắc chân, cười nói: "Ai quy định xưởng trưởng nhất định phải nghiêm túc, với cái dáng vẻ lưu manh này của con thì không làm được xưởng trưởng sao?"
"Mày mới lưu manh, cả nhà mày đều lưu manh." mẹ Hạ nhất thời nóng nảy, tức giận mắng xong mới phản ứng lại, bất lực lắc đầu, lại hỏi: "Rốt cuộc đã ăn chưa?"
Hạ Thần An lắc đầu, nói đùa: "Công đoàn nhà máy keo kiệt quá, tổ chức liên hoan không lo cơm nước, một đám người đói bụng nhảy nhót, nhảy đến một nửa thì ngất xỉu một loạt."
Nói toàn lời bịa đặt, mẹ Hạ trợn mắt, không tin lời anh, cũng không muốn để ý đến anh, sờ sờ thức ăn để lại cho Hạ Thần An, đã nguội rồi.
Con dâu cả muốn mang ra bếp hâm nóng, mẹ Hạ ấn người ta ngồi xuống, rót cho Hạ Thần An một cốc nước sôi: "Ăn đi."
Mẹ Hạ thương anh nhưng cũng nghiêm khắc, không ăn thì chỉ có thể nhịn đói, Hạ Thần An hiểu rõ lắm, rửa tay, ngoan ngoãn ngồi xuống, cầm một chiếc bánh ngô, cắn một miếng cùng với nước sôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến hương vị, mềm xốp có chút ngọt ngào, đây cũng là điểm lợi hại nhất của mẹ Hạ, tay nghề nấu nướng rất tuyệt, mới đến Diên Thị được bao lâu mà đủ loại bánh ngô đều làm được.
"Liên hoan thế nào? Có vừa mắt ai không?" Mẹ Hạ ngồi đối diện Hạ Thần An, có chút sốt ruột hỏi thăm, lập gia đình trước rồi lập nghiệp, huống hồ tính tình con trai út quá bay bổng, một ngày một ý, tìm một cô vợ về quản anh cũng tốt.
"Không có." Hạ Thần An trả lời chắc nịch nhưng trong đầu lại hiện lên một đôi mắt phượng đen như mực, toát lên vẻ uể oải và lạnh lẽo nhưng cũng có lúc vui vẻ, sáng lấp lánh như sao trên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.