Thập Niên 70: Người Đẹp Ốm Yếu Trọng Sinh, Vả Mặt Chồng Cũ Tra Nam
Chương 18:
Ngũ Tử Chanh
24/05/2024
Lương Kỳ Hữu không hứng thú lắm, lại ăn thêm hai miếng, đúng là hắn ta thích ăn thịt kho nhất nhưng tay nghề của mẹ mình, hắn ta thực sự không dám khen, nguyên liệu tốt như vậy mà lãng phí.
Lâm Lan Lan sao còn chưa ra? Cô định khóc đến bao giờ? Chẳng lẽ còn đợi hắn ta đi dỗ cô sao? Làm mộng xuân thu gì vậy!
Con trai lại buông đũa, Mẹ Lương đau lòng vô cùng, đều tại con nhóc chết tiệt Lâm Lan Lan, xem con trai bà tức đến nỗi ăn không vô thịt.
"Con trai, con đợi chút, mẹ nấu mì dầu cho con." Mẹ Lương đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy tiếng cửa thư phòng mở ra, thò cổ ra nhìn, Lâm Lan Lan đi ra từ bên trong, bà lập tức lui về, ra hiệu cho Lương Kỳ Hữu.
Lương Kỳ Hữu đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, tay phải nắm chặt, đưa lên miệng khẽ ho một tiếng, hắng giọng, lời từ hôn đã nghĩ xong từ lâu.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ người đến.
"Lan Lan mau đến đây, dì để dành thịt kho cho con." Mẹ Lương nhiệt tình vẫy tay, nheo mắt cười, từ bi hỉ xả.
ông nội Lương vội dập tắt tẩu thuốc của mình, xua đi làn khói vẫn chưa tan trong phòng, Tiểu Lan sức khỏe không tốt, mặc dù ông cụ thích nghiện thuốc như mạng nhưng chưa bao giờ hút trước mặt cô.
Lâm Lan Lan vừa vào, ông nội Lương đã nhăn mũi, mùi rượu ở đâu ra?
Lâm Lan Lan mặt trắng như sứ, không giống như đã uống rượu, mùi rượu ở đâu ra? ông nội Lương đang nghi ngờ thì Lương phụ lảo đảo đi vào, mặt đỏ tía tai, ngồi phịch xuống, cầm lấy cái ca tráng men trên bàn, ừng ực uống nửa ca.
Say khướt nhìn một vòng, cười ha hả vẫy tay: "Mọi người còn chưa ngủ à?"
Mẹ Lương trừng mắt nhìn ông ta: "Ngủ cái đầu ông, có chuyện lớn rồi mà ông không biết à?"
Lương phụ vẫn cười, vô lo vô nghĩ: "Có bố ở đây, sợ gì? Các người từ từ nói, bố về ngủ trước."
Nói xong, khó khăn chống người dậy, lại lảo đảo đi ra ngoài.
ông nội Lương gõ tẩu thuốc xuống bàn, tức giận mắng: "Thứ hỗn láo vô dụng."
Lương phụ không nên thân, chuyện trong nhà chẳng để tâm, ngày ngày chỉ biết uống rượu, nếu không thì nhà máy chế biến thịt cũng chẳng đến tay Lương Kỳ Hữu.
Lâm Lan Lan sao còn chưa ra? Cô định khóc đến bao giờ? Chẳng lẽ còn đợi hắn ta đi dỗ cô sao? Làm mộng xuân thu gì vậy!
Con trai lại buông đũa, Mẹ Lương đau lòng vô cùng, đều tại con nhóc chết tiệt Lâm Lan Lan, xem con trai bà tức đến nỗi ăn không vô thịt.
"Con trai, con đợi chút, mẹ nấu mì dầu cho con." Mẹ Lương đứng dậy đi ra ngoài, nghe thấy tiếng cửa thư phòng mở ra, thò cổ ra nhìn, Lâm Lan Lan đi ra từ bên trong, bà lập tức lui về, ra hiệu cho Lương Kỳ Hữu.
Lương Kỳ Hữu đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, tay phải nắm chặt, đưa lên miệng khẽ ho một tiếng, hắng giọng, lời từ hôn đã nghĩ xong từ lâu.
Vạn sự đã chuẩn bị, chỉ chờ người đến.
"Lan Lan mau đến đây, dì để dành thịt kho cho con." Mẹ Lương nhiệt tình vẫy tay, nheo mắt cười, từ bi hỉ xả.
ông nội Lương vội dập tắt tẩu thuốc của mình, xua đi làn khói vẫn chưa tan trong phòng, Tiểu Lan sức khỏe không tốt, mặc dù ông cụ thích nghiện thuốc như mạng nhưng chưa bao giờ hút trước mặt cô.
Lâm Lan Lan vừa vào, ông nội Lương đã nhăn mũi, mùi rượu ở đâu ra?
Lâm Lan Lan mặt trắng như sứ, không giống như đã uống rượu, mùi rượu ở đâu ra? ông nội Lương đang nghi ngờ thì Lương phụ lảo đảo đi vào, mặt đỏ tía tai, ngồi phịch xuống, cầm lấy cái ca tráng men trên bàn, ừng ực uống nửa ca.
Say khướt nhìn một vòng, cười ha hả vẫy tay: "Mọi người còn chưa ngủ à?"
Mẹ Lương trừng mắt nhìn ông ta: "Ngủ cái đầu ông, có chuyện lớn rồi mà ông không biết à?"
Lương phụ vẫn cười, vô lo vô nghĩ: "Có bố ở đây, sợ gì? Các người từ từ nói, bố về ngủ trước."
Nói xong, khó khăn chống người dậy, lại lảo đảo đi ra ngoài.
ông nội Lương gõ tẩu thuốc xuống bàn, tức giận mắng: "Thứ hỗn láo vô dụng."
Lương phụ không nên thân, chuyện trong nhà chẳng để tâm, ngày ngày chỉ biết uống rượu, nếu không thì nhà máy chế biến thịt cũng chẳng đến tay Lương Kỳ Hữu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.