Thập Niên 70: Người Mẹ Xinh Đẹp Gánh Tôi Nằm Thắng Ăn Dưa

Chương 1:

Thính Kim Khảm

06/09/2023

"Mẹ, mẹ thật sự muốn gả sao?"

Từ Dao ngồi trên ghế trúc kêu "kẽo kẹt", liếc nhìn mẹ đang chải đầu, nhìn về phía chữ hỉ đỏ thẫm dán trên cửa sổ gỗ.

Từ Mỹ Trân chải mái tóc đen, lúc quay đầu, hạt nhựa trên đầu đung đưa khẽ run rẩy, ngữ khí kiên định, "Gả, đương nhiên phải gả!”

Mặc dù xuyên qua, nhưng cô cũng mang vẻ đẹp của kiếp trước, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay.

Nhìn con gái khẽ nhíu mày, cho rằng con gái không muốn, "Dao Dao, con không muốn mẹ gả sao?”

"Không phải."

Từ Dao cúi đầu, cô sợ mẹ vì cô bé, mà uất ức chính mình.

Không ai có thể tưởng tượng được, hai mẹ con họ sẽ cùng nhau xuyên đến năm 1970.

Trước khi xuyên qua, Từ Dao đang cùng mẹ kiểm tra điểm thi đại học của cô bé, cô bé vừa nhập mật mã, đã đột nhiên động đất, hai mạng xuyên đến nơi này.

Những năm 70 thiếu quần áo và ít thức ăn, thứ gì cũng có định lượng.

Ba nguyên chủ bất ngờ qua đời, mẹ là công nhân tạm thời, mỗi tháng chỉ có mười lăm đồng tiền lương, hai mẹ con chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày.



Mặc dù xuyên qua nửa tháng, nhưng cuộc sống gia đồ tứ bích vẫn khiến Từ Dao rất không quen.

Chỗ tốt duy nhất, chính là mẹ con các cô đến thập niên bảy mươi, cũng vẫn là mẹ con.

"Nếu con không hề không muốn, vậy vui vẻ chút."

Từ Mỹ Trân đứng dậy đi qua, nhẹ giọng trấn an, "Kiếp trước mẹ cố mạnh mẽ, không chịu đòi từ người cha cặn bã của con một xu, một mình nuôi lớn con, hiện tại ngẫm lại cũng xem như nước mắt chua xót. Nhưng trong thế kỷ 21, có nhiều cơ hội kinh doanh ở khắp mọi nơi, nhiều cách để kiếm tiền, mẹ có thể nuôi con lớn lên. Nhưng bây giờ làm sao mà có thể được như thế?”

Từ Dao từng học lịch sử, thở dài theo, "Đúng vậy, hoàn toàn không giống, thập niên 70 không có điện thoại di động, không có khách sạn, ở nhà khách còn phải có thư giới thiệu.”

Lại nói tiếp nữa là, chỗ nào cũng không thuận tiện như sau này.

"Đúng vậy, một tháng mẹ chỉ mười lăm đồng, không có quan hệ hỗ trợ, làm cả đời cũng khó xoay chuyển, càng đừng nói sống ngày tháng tốt." Từ Mỹ Trân nghĩ thông suốt, cũng không cố chấp, "Chúng ta sống lại một lần, đều trẻ hơn mười tuổi, đây không phải là do ông trời cho ta cơ hội, để chúng ta lựa chọn một lần nữa sao?”

Dừng lại chút, Từ Mỹ Trân cười cong mắt, "Hơn nữa cha dượng con đẹp trai như vậy, mẹ cũng không thiệt thòi!”

Nghĩ đến làm cha dượng là quân y, Từ Dao cũng không thể không thừa nhận, cha dượng cao lớn, quả thật cực kì đẹp trai.

Bằng không mẹ cô bé cũng sẽ không sau khi gặp ba lần, đã đồng ý lời cầu hôn của đối phương.

"Cha dượng con có việc làm tốt, đãi ngộ cao, lại không ở nhà quanh năm. Thời đại này sợ bị bệnh nhất, nhưng anh ấy là một bác sĩ, sẽ là một đảm bảo.”

Từ Mỹ Trân trải qua nhiều lần cân nhắc, mới đồng ý kết hôn, cô cũng không phải bị nam sắc làm cho choáng váng đầu óc, "Mẹ của con gặp nhiều đàn ông hơn con mà, con cứ yên tâm đi, mẹ sẽ không uất ức chính mình, cũng sẽ không uất ức. Nếu anh ta dám đối xử không tốt với hai mẹ con ta, bà đây phải làm đến khi anh ta cầu xin tha thứ.”



Bởi vì lớn lên xinh đẹp, kiếp trước vẫn luôn có đàn ông dây dưa với Từ Mỹ Trân.

Nhưng Từ Mỹ Trân một mình đưa theo con gái kiếm sống, vốn không dễ dàng, còn phải đối mặt với một ít đàn ông quấy rối, tính cách cũng càng thêm mạnh mẽ.

Nghe vậy, Từ Dao không nghĩ nhiều.

Dù sao đi từng bước một, cô bé cũng không phải là đứa nhỏ bảy tuổi, mẹ cô bé cũng là mẹ ruột, sẽ không ngược đãi cô bé.

Nghe bên ngoài náo nhiệt hẳn lên, Từ Dao định đi ra ngoài xem thử, lại bị mẹ cô bé giữ lại.

"Lại nói với con một lần nữa, chờ đến nhà mới, sẽ có ba anh trai. Bây giờ chúng ta vẫn chưa hiểu tính cách của bọn họ là thế nào, nhưng con và bọn họ cứ nước sông không phạm nước giếng là tốt rồi, đừng cùng người khác cãi nhau, nhớ kỹ không?”

Từ Mỹ Trân biết rõ tính tình nóng nảy của con gái, cũng bưu hãn giống như bà, nhìn con gái gật đầu, lại nói, "Mẹ không phải muốn con nén giận, chỉ là con nhỏ hơn bọn họ, khẳng định không đánh lại bọn họ. Nếu họ bắt nạt con, con cứ nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ bọn họ!”

"Biết rồi, lời này mẹ đã nói nhiều lần."

Từ Dao bất đắc dĩ lắc đầu, "Con đã nói rồi, đến nhà mới khẳng định sẽ ngoan, sao mẹ lại không tin chứ?”

Khoát tay áo, Từ Dao chậc chậc một tiếng, đi ra cửa phòng nhìn thấy mấy bà dì trong sân, lập tức thay đổi nụ cười ngọt ngào.

"Chào các dì, mẹ con bảo con nói với mọi người, hôm nay vất vả cho các dì rồi." Từ Dao cũng trắng như mẹ cô bé, hiện tại tuổi còn nhỏ, ngũ quan rất tinh xảo, miệng lại ngọt ngào, những bà mẹ chồng và dì lớn đều rất thích, vội vàng lôi kéo cô bé nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Người Mẹ Xinh Đẹp Gánh Tôi Nằm Thắng Ăn Dưa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook