Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Chương 26: Dạy Dỗ
Túy Cai Ngoạn Tử
26/09/2021
Sau khi xong việc vào buổi trưa, Lý Đại Yến tìm thấy Chương Xuân Hoa để nói chuyện của Cổ Na, Chương Xuân Hoa cũng rất xúc động.
Dù sao thì mấy đứa con trai trong gia đình đều đã đến tuổi tính chuyện cưới xin, nhưng gia cảnh trung bình, con trai không làm công nhân cũng chẳng phải người có tay nghề, tìm được một cô gái tốt không phải là điều dễ dàng. Nhưng nếu như có tay nghề thì mọi chuyện sẽ khác rồi.
Cổ Na đi về bèn vào phòng bếp nói chuyện cùng bà cụ Cổ. Bà cụ Cổ thật sự dao động. Thế nhưng bà cũng hiểu được rằng dạy học trò thì thầy chết đói, thân phận của Cổ Na bây giờ rất không tiện, có tay nghề phòng thân thì sau này sang bên nhà chồng cũng sẽ không bị bạc đãi.
“Cháu đem nghề truyền dạy cho tụi nó thì sau này cháu phải làm sao?”
Nhìn thấy sự lo lắng của bà cụ, Cổ Na cười khúc khích: “Bà ơi, cháu không dựa vào cái này để kiếm ăn. Sau này cháu còn muốn học đại học, cháu cũng không phải chỉ biết mỗi cái này mà còn có nhiều tài nghệ khác tốt hơn. Hơn nữa cháu cũng đâu phải đứa ngu ngốc, tài nghệ lớn gì đó còn giữ trong tay cháu nữa mà.”
Vẻ lo lắng trên mặt của bà cụ giảm đi một chút: “Thế này đi, chỉ cần dạy học thôi, mấy đứa nhỏ này cũng không hẳn là có thiên phú. Chỉ là nếu như mấy bác gái của cháu có nói gì thì cháu chỉ bảo, nếu thật sự có thiên phú thì sau này học cũng không muộn.”
“Được ạ, cháu nghe lời bà ngoại.”
Đến giờ cơm, bà cụ Cố liếc mắt nhìn đến chỗ ngồi của Lý Đại Yến và Chương Xuân Hoa, cuối cùng nói: “Tiểu Na tính tình tốt bụng, nghĩ đến mấy người anh họ còn chưa kết hôn, nếu có tay nghề thì về sau cũng kiếm được một người vợ tốt, cho nên muốn dạy mấy đứa nhỏ học điêu khắc. Nếu có thiên phú thì tiếp tục học nữa, bái sư hay gì cũng được nhưng phải có lễ nghĩa. Còn nếu như không có thiên phú thì cố làm việc là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.”
Lời bà cụ Cổ vừa nói ra, ngoại trừ Cổ Na và hai người bác gái, những người khác đều sửng sốt, trong đó người vui nhất chính là Cổ Hành Lôi.
Tai anh ta đỏ bừng vì phấn khích, có chút không biết làm gì, chốc lát thì nhìn bà cụ Cổ chốc lát lại nhìn Cổ Na. Cổ Na thấy vậy thì làm mặt quỷ trêu chọc, Cổ Hành Lôi cười ngu ngốc.
Một lúc sau Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân cũng tỏ ra phấn khích, đối với Cổ Na vừa biết ơn vừa cảm thấy xấu hổ. Dẫu sao bọn họ cũng tự hỏi bản thân rằng chính mình đối xử với Cổ Na đã đủ tốt chưa mà đối phương lại đưa ra quyết định như vậy.
Bà cụ Cổ là người rất tinh ý, bà quét mắt nhìn một vòng, nhận thấy rằng mọi người đều không có biểu hiện gì thì cũng yên lòng hơn. Châm ngôn nói rất đúng, gia hòa vạn sự hưng.
Ăn cơm xong, Cổ Na gọi mấy người anh em họ ra sân, cô nói những kiến thức cơ bản của nghề chạm khắc với vẻ mặt rất nghiêm túc. Vì ở nhà không có dụng cụ dư nên Cổ Na yêu cầu họ thay phiên nhau cầm dao nhỏ, trước tiên dùng khối gỗ nhỏ học “gọt gỗ”.
Ba anh em Cổ Hành Phong học tập rất hăng say, cả nhà họ Cổ cũng rất coi trọng. Bà cụ Cổ quay trở lại phòng đếm những quả trứng đã để dành, cuối cùng quyết định buổi tối sẽ rán hai quả, bồi bổ cho Cổ Na.
Buổi chiều nhà họ Cổ bắt đầu đi làm, trên mặt tất cả mọi người đều nhìn thấy nụ cười không thể cưỡng lại được, nhưng dù có hỏi thế nào, người của nhà họ Cổ cũng hết mức giữ bí mật, chỉ nói tối nay chú ba của nhà có thể sẽ trở về ăn tối.
Dân làng nghe xong vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Chẳng qua cũng có một số người tỏ ra khó chịu với Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến.
Để chăm sóc Cổ Na, cả hai đã đổi ruộng của mình cho những người khác để ở gần cô, cho nên mấy câu nói quái gở của những người đó cũng bị Cổ Na và La Đan Đan nghe thấy.
“Thằng ba nhà họ Cổ rất là hiếu thuận. Tất cả những gì tốt đẹp đều mang về cho cha mẹ ăn, nhưng tiếc thay, không biết là cha mẹ có ăn được không hay lại bị các anh em chị dâu khác ăn hết.”
Mấy lời nói chói tai nhất chính là xuất phát từ một người đàn bà mặt vàng, trạc tuổi Chương Xuân Hoa, dân trong làng thường gọi thím Chu. Thím Chu nổi tiếng là một người đàn bà chanh chua trong đội sản xuất. “Sự tích” của bà ta có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Dân làng sẵn lòng xem trò cười của bà ta cũng không muốn chọc tức đối phương, suy cho cùng, đây không phải là người tầm thường đâu.
Khuôn mặt của Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến nhất thời đen thành than củi. Cổ Na cũng dừng công việc của cô lại và nhìn sang.
Dù sao thì mấy đứa con trai trong gia đình đều đã đến tuổi tính chuyện cưới xin, nhưng gia cảnh trung bình, con trai không làm công nhân cũng chẳng phải người có tay nghề, tìm được một cô gái tốt không phải là điều dễ dàng. Nhưng nếu như có tay nghề thì mọi chuyện sẽ khác rồi.
Cổ Na đi về bèn vào phòng bếp nói chuyện cùng bà cụ Cổ. Bà cụ Cổ thật sự dao động. Thế nhưng bà cũng hiểu được rằng dạy học trò thì thầy chết đói, thân phận của Cổ Na bây giờ rất không tiện, có tay nghề phòng thân thì sau này sang bên nhà chồng cũng sẽ không bị bạc đãi.
“Cháu đem nghề truyền dạy cho tụi nó thì sau này cháu phải làm sao?”
Nhìn thấy sự lo lắng của bà cụ, Cổ Na cười khúc khích: “Bà ơi, cháu không dựa vào cái này để kiếm ăn. Sau này cháu còn muốn học đại học, cháu cũng không phải chỉ biết mỗi cái này mà còn có nhiều tài nghệ khác tốt hơn. Hơn nữa cháu cũng đâu phải đứa ngu ngốc, tài nghệ lớn gì đó còn giữ trong tay cháu nữa mà.”
Vẻ lo lắng trên mặt của bà cụ giảm đi một chút: “Thế này đi, chỉ cần dạy học thôi, mấy đứa nhỏ này cũng không hẳn là có thiên phú. Chỉ là nếu như mấy bác gái của cháu có nói gì thì cháu chỉ bảo, nếu thật sự có thiên phú thì sau này học cũng không muộn.”
“Được ạ, cháu nghe lời bà ngoại.”
Đến giờ cơm, bà cụ Cố liếc mắt nhìn đến chỗ ngồi của Lý Đại Yến và Chương Xuân Hoa, cuối cùng nói: “Tiểu Na tính tình tốt bụng, nghĩ đến mấy người anh họ còn chưa kết hôn, nếu có tay nghề thì về sau cũng kiếm được một người vợ tốt, cho nên muốn dạy mấy đứa nhỏ học điêu khắc. Nếu có thiên phú thì tiếp tục học nữa, bái sư hay gì cũng được nhưng phải có lễ nghĩa. Còn nếu như không có thiên phú thì cố làm việc là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đó nữa.”
Lời bà cụ Cổ vừa nói ra, ngoại trừ Cổ Na và hai người bác gái, những người khác đều sửng sốt, trong đó người vui nhất chính là Cổ Hành Lôi.
Tai anh ta đỏ bừng vì phấn khích, có chút không biết làm gì, chốc lát thì nhìn bà cụ Cổ chốc lát lại nhìn Cổ Na. Cổ Na thấy vậy thì làm mặt quỷ trêu chọc, Cổ Hành Lôi cười ngu ngốc.
Một lúc sau Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân cũng tỏ ra phấn khích, đối với Cổ Na vừa biết ơn vừa cảm thấy xấu hổ. Dẫu sao bọn họ cũng tự hỏi bản thân rằng chính mình đối xử với Cổ Na đã đủ tốt chưa mà đối phương lại đưa ra quyết định như vậy.
Bà cụ Cổ là người rất tinh ý, bà quét mắt nhìn một vòng, nhận thấy rằng mọi người đều không có biểu hiện gì thì cũng yên lòng hơn. Châm ngôn nói rất đúng, gia hòa vạn sự hưng.
Ăn cơm xong, Cổ Na gọi mấy người anh em họ ra sân, cô nói những kiến thức cơ bản của nghề chạm khắc với vẻ mặt rất nghiêm túc. Vì ở nhà không có dụng cụ dư nên Cổ Na yêu cầu họ thay phiên nhau cầm dao nhỏ, trước tiên dùng khối gỗ nhỏ học “gọt gỗ”.
Ba anh em Cổ Hành Phong học tập rất hăng say, cả nhà họ Cổ cũng rất coi trọng. Bà cụ Cổ quay trở lại phòng đếm những quả trứng đã để dành, cuối cùng quyết định buổi tối sẽ rán hai quả, bồi bổ cho Cổ Na.
Buổi chiều nhà họ Cổ bắt đầu đi làm, trên mặt tất cả mọi người đều nhìn thấy nụ cười không thể cưỡng lại được, nhưng dù có hỏi thế nào, người của nhà họ Cổ cũng hết mức giữ bí mật, chỉ nói tối nay chú ba của nhà có thể sẽ trở về ăn tối.
Dân làng nghe xong vừa hâm mộ lại vừa ghen tị.
Chẳng qua cũng có một số người tỏ ra khó chịu với Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến.
Để chăm sóc Cổ Na, cả hai đã đổi ruộng của mình cho những người khác để ở gần cô, cho nên mấy câu nói quái gở của những người đó cũng bị Cổ Na và La Đan Đan nghe thấy.
“Thằng ba nhà họ Cổ rất là hiếu thuận. Tất cả những gì tốt đẹp đều mang về cho cha mẹ ăn, nhưng tiếc thay, không biết là cha mẹ có ăn được không hay lại bị các anh em chị dâu khác ăn hết.”
Mấy lời nói chói tai nhất chính là xuất phát từ một người đàn bà mặt vàng, trạc tuổi Chương Xuân Hoa, dân trong làng thường gọi thím Chu. Thím Chu nổi tiếng là một người đàn bà chanh chua trong đội sản xuất. “Sự tích” của bà ta có kể ba ngày ba đêm cũng không hết. Dân làng sẵn lòng xem trò cười của bà ta cũng không muốn chọc tức đối phương, suy cho cùng, đây không phải là người tầm thường đâu.
Khuôn mặt của Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến nhất thời đen thành than củi. Cổ Na cũng dừng công việc của cô lại và nhìn sang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.