Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Chương 41: Đi Bắt Cá
Túy Cai Ngoạn Tử
28/09/2021
Nhưng bà cụ Cổ lại không chờ được, bà cụ trừng mắt về phía người con trai cả sau đó lại nhìn con trai thứ, nói: “Con nói tiếp.”
Cổ Thành Nhân sờ đầu, vẻ mặt có chút ngốc, nhìn qua trông cực kỳ giống Cổ Hành Lôi đang đứng sau lưng: “Sau đó nhà họ Liêu vẫn không thừa nhận, Chu Chi Hoa lại nói trên mông Liêu Ái Quốc có vết bớt, còn nói một số việc bí mật của nhà họ Liêu, đến bấy giờ Liêu Ái Quốc mới chịu thừa nhận, chỉ có điều cậu ta cứ nhất quyết nói rằng Chu Chi Hoa dụ dỗ cậu ta.”
“Hôn sự giữa nhà họ Lưu và nhà họ Liêu thì như thế nào?”
Chương Xuân Hoa nhìn con trai mình gấp đến mức trán đầy mồ hôi, vội vã hỏi.
“Hôn sự kia đã bị đại đội trưởng Lưu hủy ngay tại chỗ rồi, sau đó nhà họ Chu ép Liêu Ái Quốc và Chu Chi Hoa kết hôn, thời gian cử hành vào ngày mười lăm, bấy giờ mọi chuyện mới êm xuôi.”
Vốn dĩ hôn lễ của Lưu Phân và Liêu Ái Quốc sẽ được cử hành vào ngày mười lăm tháng này.
Cổ Hành Phong nghe xong thì buồn bực ra ngoài nhà chính, sau đó ngồi lì trong sân, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ông cụ Cổ nhả ra một luồng khói: “Ăn cơm thôi!”
Bà cụ Cổ đáp ừ bảo Cổ Na và Lý Đại Yến dọn cơm lên.
Lúc ăn cơm, ngoại trừ Cổ Hành Phong có tâm trạng khó chịu ra, những người khác đều rất tốt.
Ngày hôm sau, sau khi rửa mặt xong Cổ Na nhìn mặt trời mới nhô lên phía đường chân trời, nói: “Hôm nay chắc hẳn là một ngày đẹp trời.”
Cổ Hành Phong đi ngang bên cạnh cũng đưa mắt nhìn: “Đúng vậy.”
Quầng thâm dưới mắt anh ta khá đậm, xem ra tối qua ngủ không ngon giấc.
Con ngươi Cổ Na đảo một vòng rồi đưa ra đề nghị: “Anh cả à, lúc trước mọi người có nói chuyện giăng lưới bắt cá, hay là hôm nay chúng ta đi nhé, nếu như bắt được nhiều, chia cho Lưu Phân một ít giúp cô ấy vui lên chút.”
Hai mắt Cổ Hành Phong sáng ngời: “Chuyện nhỏ!”
Đồng áng cũng không còn việc gì làm, vừa hay có thể dành chút thời gian lo chuyện nhà mình.
…
Nghe Cổ Na và Cổ Hành Phong nói muốn đi giăng lưới đánh cá, Cổ Hành Lôi lập tức bày tỏ việc muốn đi cùng, Cổ Hành Vũ cũng không ngoại lệ, bà cụ Cổ nghĩ dù sao việc đồng áng cũng chẳng còn gì làm nữa, bọn họ được rảnh rang mười mấy ngày nên không ngăn cản, thậm chí còn bảo họ bắt ít cá về để mọi người ăn được bữa ngon.
Con sông bao quanh đội sản xuất chảy quanh thôn nên không cần ra khỏi thôn.
Trên người Cổ Na là cái áo ngày hè bà cụ Cổ may cho cô, phía dưới mặc cái quần được sửa lại từ quần ngày trước của Lý Đại Yến, cột một cái lồng quanh eo sau đó cùng các anh xuống sông.
“Đây là cái gì?”
Cổ Na khom người nhìn vật thể trong suốt nằm im bất động bên hòn đá, hỏi.
Cổ Hành Vũ bước tới nhìn thử, dòng nước gợn sóng lay động, vật thể đó nhanh chóng chui xuống dưới tảng đá ẩn náu: “Đây là một loại tôm, bởi vì quá nhỏ nên chẳng có bao nhiêu thịt, mấy đứa nhóc rất thích bắt về chơi, em thích không? Anh dùng ống trúc bắt mang về cho!”
Cổ Na vừa nghe thấy là đồ cho mấy đứa con nít thì thẳng thừng bày ra vẻ mặt từ chối: “Không cần đâu, em đã trưởng thành rồi.”
Cổ Hành Lôi đứng đó không xa cũng bật cười mấy tiếng, Cổ Na đi theo mọi người tiến về phía trước, nếu muốn bắt cá nhỏ thì phải lội xuống vùng nước sâu hơn, trên đường đi Cổ Na trông thấy không ít trẻ con và thanh niên trong thôn, có mấy đứa nhóc thậm chí còn cởi truồng tắm rửa trong vùng nước kín trên sông.
“Đợi đến tối người càng nhiều hơn đấy.” Cổ Hành Vũ đột nhiên nói.
“Buổi tối? Buổi tối cũng có người đến bắt cá ư?” Cổ Na khó hiểu nhìn về phía Cổ Hành Vũ.
“Mấy con ếch gai hay xuất hiện vào ban đêm ăn ngon lắm, chỉ có điều ông nội không thích ăn, càng không thích nhìn thấy nó, vậy nên cho dù ban đêm bọn anh có bắt được cũng chỉ có thể ăn ở ngoài chứ không được mang về nhà.”
Cổ Hành Vũ nhớ hồi còn bé anh ta bắt ếch gai về cho bà làm món ngon, sau đó ông nội biết được, cảm thấy trong nồi có mùi ếch gai thế là cả cơm tối cũng ăn không vô.
“Thế à.” Cổ Na ngắt nhánh cây bên hồ, vừa nghịch nước vừa trả lời.
Giăng lưới bắt cá thực ra rất đơn giản, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật, Cổ Hành Lôi dùng mấy miếng trúc và vải bao bố cố định trên đầu mấy cây trúc, tạo thành hình dáng như một cái gáo múc nước, nhấn chìm trong nước sau đó từ từ đẩy đi, thấy đàn cá nhỏ bơi vào trong thì nhanh tay bắt lấy là được rồi.
Cổ Na chơi rất vui vẻ, thậm chí còn thi với Cổ Hành Lôi xem lưới của ai bắt được nhiều cá nhỏ nhất, đến khi bọn họ bước từ dưới sông lên thì ống quần ai nấy đều ướt sũng, nhỏ nước tí tách, chân ngâm nước đến trắng bệch, chỉ có điều thành quả thu hoạch được rất khá.
Cổ Thành Nhân sờ đầu, vẻ mặt có chút ngốc, nhìn qua trông cực kỳ giống Cổ Hành Lôi đang đứng sau lưng: “Sau đó nhà họ Liêu vẫn không thừa nhận, Chu Chi Hoa lại nói trên mông Liêu Ái Quốc có vết bớt, còn nói một số việc bí mật của nhà họ Liêu, đến bấy giờ Liêu Ái Quốc mới chịu thừa nhận, chỉ có điều cậu ta cứ nhất quyết nói rằng Chu Chi Hoa dụ dỗ cậu ta.”
“Hôn sự giữa nhà họ Lưu và nhà họ Liêu thì như thế nào?”
Chương Xuân Hoa nhìn con trai mình gấp đến mức trán đầy mồ hôi, vội vã hỏi.
“Hôn sự kia đã bị đại đội trưởng Lưu hủy ngay tại chỗ rồi, sau đó nhà họ Chu ép Liêu Ái Quốc và Chu Chi Hoa kết hôn, thời gian cử hành vào ngày mười lăm, bấy giờ mọi chuyện mới êm xuôi.”
Vốn dĩ hôn lễ của Lưu Phân và Liêu Ái Quốc sẽ được cử hành vào ngày mười lăm tháng này.
Cổ Hành Phong nghe xong thì buồn bực ra ngoài nhà chính, sau đó ngồi lì trong sân, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ông cụ Cổ nhả ra một luồng khói: “Ăn cơm thôi!”
Bà cụ Cổ đáp ừ bảo Cổ Na và Lý Đại Yến dọn cơm lên.
Lúc ăn cơm, ngoại trừ Cổ Hành Phong có tâm trạng khó chịu ra, những người khác đều rất tốt.
Ngày hôm sau, sau khi rửa mặt xong Cổ Na nhìn mặt trời mới nhô lên phía đường chân trời, nói: “Hôm nay chắc hẳn là một ngày đẹp trời.”
Cổ Hành Phong đi ngang bên cạnh cũng đưa mắt nhìn: “Đúng vậy.”
Quầng thâm dưới mắt anh ta khá đậm, xem ra tối qua ngủ không ngon giấc.
Con ngươi Cổ Na đảo một vòng rồi đưa ra đề nghị: “Anh cả à, lúc trước mọi người có nói chuyện giăng lưới bắt cá, hay là hôm nay chúng ta đi nhé, nếu như bắt được nhiều, chia cho Lưu Phân một ít giúp cô ấy vui lên chút.”
Hai mắt Cổ Hành Phong sáng ngời: “Chuyện nhỏ!”
Đồng áng cũng không còn việc gì làm, vừa hay có thể dành chút thời gian lo chuyện nhà mình.
…
Nghe Cổ Na và Cổ Hành Phong nói muốn đi giăng lưới đánh cá, Cổ Hành Lôi lập tức bày tỏ việc muốn đi cùng, Cổ Hành Vũ cũng không ngoại lệ, bà cụ Cổ nghĩ dù sao việc đồng áng cũng chẳng còn gì làm nữa, bọn họ được rảnh rang mười mấy ngày nên không ngăn cản, thậm chí còn bảo họ bắt ít cá về để mọi người ăn được bữa ngon.
Con sông bao quanh đội sản xuất chảy quanh thôn nên không cần ra khỏi thôn.
Trên người Cổ Na là cái áo ngày hè bà cụ Cổ may cho cô, phía dưới mặc cái quần được sửa lại từ quần ngày trước của Lý Đại Yến, cột một cái lồng quanh eo sau đó cùng các anh xuống sông.
“Đây là cái gì?”
Cổ Na khom người nhìn vật thể trong suốt nằm im bất động bên hòn đá, hỏi.
Cổ Hành Vũ bước tới nhìn thử, dòng nước gợn sóng lay động, vật thể đó nhanh chóng chui xuống dưới tảng đá ẩn náu: “Đây là một loại tôm, bởi vì quá nhỏ nên chẳng có bao nhiêu thịt, mấy đứa nhóc rất thích bắt về chơi, em thích không? Anh dùng ống trúc bắt mang về cho!”
Cổ Na vừa nghe thấy là đồ cho mấy đứa con nít thì thẳng thừng bày ra vẻ mặt từ chối: “Không cần đâu, em đã trưởng thành rồi.”
Cổ Hành Lôi đứng đó không xa cũng bật cười mấy tiếng, Cổ Na đi theo mọi người tiến về phía trước, nếu muốn bắt cá nhỏ thì phải lội xuống vùng nước sâu hơn, trên đường đi Cổ Na trông thấy không ít trẻ con và thanh niên trong thôn, có mấy đứa nhóc thậm chí còn cởi truồng tắm rửa trong vùng nước kín trên sông.
“Đợi đến tối người càng nhiều hơn đấy.” Cổ Hành Vũ đột nhiên nói.
“Buổi tối? Buổi tối cũng có người đến bắt cá ư?” Cổ Na khó hiểu nhìn về phía Cổ Hành Vũ.
“Mấy con ếch gai hay xuất hiện vào ban đêm ăn ngon lắm, chỉ có điều ông nội không thích ăn, càng không thích nhìn thấy nó, vậy nên cho dù ban đêm bọn anh có bắt được cũng chỉ có thể ăn ở ngoài chứ không được mang về nhà.”
Cổ Hành Vũ nhớ hồi còn bé anh ta bắt ếch gai về cho bà làm món ngon, sau đó ông nội biết được, cảm thấy trong nồi có mùi ếch gai thế là cả cơm tối cũng ăn không vô.
“Thế à.” Cổ Na ngắt nhánh cây bên hồ, vừa nghịch nước vừa trả lời.
Giăng lưới bắt cá thực ra rất đơn giản, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật, Cổ Hành Lôi dùng mấy miếng trúc và vải bao bố cố định trên đầu mấy cây trúc, tạo thành hình dáng như một cái gáo múc nước, nhấn chìm trong nước sau đó từ từ đẩy đi, thấy đàn cá nhỏ bơi vào trong thì nhanh tay bắt lấy là được rồi.
Cổ Na chơi rất vui vẻ, thậm chí còn thi với Cổ Hành Lôi xem lưới của ai bắt được nhiều cá nhỏ nhất, đến khi bọn họ bước từ dưới sông lên thì ống quần ai nấy đều ướt sũng, nhỏ nước tí tách, chân ngâm nước đến trắng bệch, chỉ có điều thành quả thu hoạch được rất khá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.