Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Chương 17: Giấu Diếm
Túy Cai Ngoạn Tử
23/09/2021
Con lợn còn chưa làm Cổ Na ngã từ lưng xuống đã bị một đòn như vậy, tiếng kêu thảm thiết xé toạc màn đêm đã đánh thức mấy người nhà họ Cổ.
Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân không thèm mặc áo, hướng theo tiếng kêu thảm thiết chạy ra cổng xem thì thấy Cổ Na đang dùng chân đá vào mõm của con lợn rừng, miệng mắng chửi.
“Ai bảo mày dám trộm cải của bà tao! Con lợn thối!”
Chửi xong, lợn rừng đã không còn động đậy nữa rồi, Cổ Na cũng rút cây gậy ra khỏi cổ họng của nó, lập tức một dòng máu lợn tuôn ra từ chỗ cổ họng của lợn rừng, mùi máu tanh trong màn đêm có hơi đáng sợ.
Ba anh em Cổ Hành Phong đến trễ một bước vừa nhìn thấy cũng sững người, cũng may Cổ Hành Vũ nghe thấy tiếng hàng xóm bèn vội vã đi lên trước kéo Cổ Na chạy vào nhà, còn tiện tay ném cây gậy trong tay của Cổ Na cho Cổ Thành Trung:
“Cha à, con lợn rừng này là do cha bắt được!”
Nói xong lập tức kéo Cổ Na chạy mất hút. Lúc này Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân lập tức định thần lại vây quanh xác con lợn rừng đã chết.
Chuyện một cô gái nhỏ như Cổ Na xử được con lợn rừng đừng nói ra thì tốt hơn, sau này còn phải đi lấy chồng nữa.
Cổ Hành Phong và Cổ Hành Lôi nhìn cây gậy thấm đẫm máu lợn trong tay Cổ Thành Trung, chỉ thấy yết hầu khô khốc.
“Là, là do em họ làm ư?” Cổ Hành Phong nhìn bà con vây xung quanh, nói nhỏ.
“Chắc, chắc là vậy.” Cổ Hành Lôi chớp mắt nhìn con lợn chết.
Ông bà cụ Cổ cũng thức dậy, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến túm lấy Cổ Hành Vũ đi vào nhà gấp gáp hỏi.
“Con súc sinh đó xuống núi sao?”
“Cha con với chú hai có bị thương không?”
Cổ Hành Vũ quét mắt nhìn Cổ Na đang bối rối, trả lời nhạt thếch: “Lợn rừng chết rồi, không có ai bị thương.”
Bà cụ Cổ nheo mắt nhìn Cổ Na: “Tiểu Na, cháu ra ngoài khi nào thế?”
“Cháu dậy đi vệ sinh, đúng lúc nghe thấy tiếng động... sau đó thì bị anh hai kéo vào nhà.”
Thấy ánh mắt của Cổ Hành Vũ, Cổ Na trả lời một cách qua loa.
“Trời ơi, thật là may mắn!”
Lý Đại Yến hoàn toàn không dám nghĩ một mình Cổ Na đối diện với con súc sinh đó sẽ như thế nào, vui mừng không ngớt, Cổ Hành Vũ ở một bên mím môi lại.
Chuyện lợn rừng khiến cả thôn đều thức dậy, đại đội trưởng Lưu vui phơi phới bảo người đã từng giết lợn ở trong thôn mau chóng xử lý con lợn rừng, sáng sớm ngày mai sẽ chia thịt lợn!
Ông ta cũng không ngớt lời khen ngợi Cổ Thành Trung đang cầm gậy, Cổ Thành Trung vô cùng khó xử nhưng lại không thể nói thật, chỉ đành nói con lợn rừng này đúng lúc ở trong ruộng cải của nhà bọn họ, tiếng ồn đã đánh thức anh em bọn họ nên bọn họ mới chung sức giết chết con lợn rừng.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến biết con lợn rừng đã chết thì đi ra ngoài cổng xem náo nhiệt, nghe thấy đại đội trưởng Lưu tuyên dương chồng của bọn họ, cả hai phấn khích đến nỗi mặt đỏ au.
Không dễ gì đám Cổ Thành Trung mới về được, Cổ Thành Trung lập tức đóng cổng, nét tươi vui trên mặt đều biến mất, sau khi lườm Cổ Na thì kêu hết mọi người đến nhà trên, Cổ Hành Vũ rất biết ý nên đã đóng cửa nhà lại.
Chương Xuân Hoa hết hồn: “Sao thế? Bị thương hả?”
Cổ Thành Trung mặc kệ bà ta, mà trực tiếp chỉ vào Cổ Na: “Cháu nói đi, chuyện là như thế nào?”
Ông bà cụ Cổ chợt căng thẳng, mọi người đều nhìn Cổ Na. Cổ Na ngây ngốc nhìn về phía Cổ Hành Vũ, làm sao đây, nói dối hay nói thật đây?
Cổ Hành Vũ ôm mặt, bất lực nói: “Em đã giết con lợn đó như thế nào?”
Một lời nói này, trừ những người trước đó đã thấy Cổ Na ra, bốn người còn lại đều kinh hãi nhìn Cổ Na, tiếng bà cụ Cổ gần như hét lên: “Có chuyện gì thế?!”
Cổ Na thành thực kể hết chuyện mình đi vệ sinh, sau đó thấy lợn rừng phá hoại cải của bà cụ Cổ thì tức lên giết chết con lợn.
Bà cụ Cổ tức đến nỗi run cầm cập, bà cụ hoàn toàn không dám nghĩ nếu đổi ngược lại là con lợn đó giết chết Cổ Na thì sao, trăm năm sau làm sao bà có thể gặp lại con gái mình được!
“Cháu, cháu!”
Bà cụ Cổ nhìn quanh, tìm một cây gậy có thể đánh người, kết quả là vì con cháu trong nhà đều đã lớn cả rồi nên trong nhà không hề có gậy gộc khiến bà cụ càng thêm tức giận!
Sau khi bị mắng gần nửa giờ đồng hồ, Cổ Na mới lí nhí nói: “Bà ngoại, mầm cải vẫn còn nhiều lắm, cháu không đợi nó ăn hết đã giết nó rồi.”
Bà cụ Cổ: ...
Cả nhà họ Cổ: ...
“Khụ khụ.” Ông cụ Cổ gõ miệng tẩu thuốc, ho thêm tiếng nữa rồi nói: “Cháu dùng một cây gậy là đã giết chết con súc sinh đó rồi ư?”
Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân không thèm mặc áo, hướng theo tiếng kêu thảm thiết chạy ra cổng xem thì thấy Cổ Na đang dùng chân đá vào mõm của con lợn rừng, miệng mắng chửi.
“Ai bảo mày dám trộm cải của bà tao! Con lợn thối!”
Chửi xong, lợn rừng đã không còn động đậy nữa rồi, Cổ Na cũng rút cây gậy ra khỏi cổ họng của nó, lập tức một dòng máu lợn tuôn ra từ chỗ cổ họng của lợn rừng, mùi máu tanh trong màn đêm có hơi đáng sợ.
Ba anh em Cổ Hành Phong đến trễ một bước vừa nhìn thấy cũng sững người, cũng may Cổ Hành Vũ nghe thấy tiếng hàng xóm bèn vội vã đi lên trước kéo Cổ Na chạy vào nhà, còn tiện tay ném cây gậy trong tay của Cổ Na cho Cổ Thành Trung:
“Cha à, con lợn rừng này là do cha bắt được!”
Nói xong lập tức kéo Cổ Na chạy mất hút. Lúc này Cổ Thành Trung và Cổ Thành Nhân lập tức định thần lại vây quanh xác con lợn rừng đã chết.
Chuyện một cô gái nhỏ như Cổ Na xử được con lợn rừng đừng nói ra thì tốt hơn, sau này còn phải đi lấy chồng nữa.
Cổ Hành Phong và Cổ Hành Lôi nhìn cây gậy thấm đẫm máu lợn trong tay Cổ Thành Trung, chỉ thấy yết hầu khô khốc.
“Là, là do em họ làm ư?” Cổ Hành Phong nhìn bà con vây xung quanh, nói nhỏ.
“Chắc, chắc là vậy.” Cổ Hành Lôi chớp mắt nhìn con lợn chết.
Ông bà cụ Cổ cũng thức dậy, Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến túm lấy Cổ Hành Vũ đi vào nhà gấp gáp hỏi.
“Con súc sinh đó xuống núi sao?”
“Cha con với chú hai có bị thương không?”
Cổ Hành Vũ quét mắt nhìn Cổ Na đang bối rối, trả lời nhạt thếch: “Lợn rừng chết rồi, không có ai bị thương.”
Bà cụ Cổ nheo mắt nhìn Cổ Na: “Tiểu Na, cháu ra ngoài khi nào thế?”
“Cháu dậy đi vệ sinh, đúng lúc nghe thấy tiếng động... sau đó thì bị anh hai kéo vào nhà.”
Thấy ánh mắt của Cổ Hành Vũ, Cổ Na trả lời một cách qua loa.
“Trời ơi, thật là may mắn!”
Lý Đại Yến hoàn toàn không dám nghĩ một mình Cổ Na đối diện với con súc sinh đó sẽ như thế nào, vui mừng không ngớt, Cổ Hành Vũ ở một bên mím môi lại.
Chuyện lợn rừng khiến cả thôn đều thức dậy, đại đội trưởng Lưu vui phơi phới bảo người đã từng giết lợn ở trong thôn mau chóng xử lý con lợn rừng, sáng sớm ngày mai sẽ chia thịt lợn!
Ông ta cũng không ngớt lời khen ngợi Cổ Thành Trung đang cầm gậy, Cổ Thành Trung vô cùng khó xử nhưng lại không thể nói thật, chỉ đành nói con lợn rừng này đúng lúc ở trong ruộng cải của nhà bọn họ, tiếng ồn đã đánh thức anh em bọn họ nên bọn họ mới chung sức giết chết con lợn rừng.
Chương Xuân Hoa và Lý Đại Yến biết con lợn rừng đã chết thì đi ra ngoài cổng xem náo nhiệt, nghe thấy đại đội trưởng Lưu tuyên dương chồng của bọn họ, cả hai phấn khích đến nỗi mặt đỏ au.
Không dễ gì đám Cổ Thành Trung mới về được, Cổ Thành Trung lập tức đóng cổng, nét tươi vui trên mặt đều biến mất, sau khi lườm Cổ Na thì kêu hết mọi người đến nhà trên, Cổ Hành Vũ rất biết ý nên đã đóng cửa nhà lại.
Chương Xuân Hoa hết hồn: “Sao thế? Bị thương hả?”
Cổ Thành Trung mặc kệ bà ta, mà trực tiếp chỉ vào Cổ Na: “Cháu nói đi, chuyện là như thế nào?”
Ông bà cụ Cổ chợt căng thẳng, mọi người đều nhìn Cổ Na. Cổ Na ngây ngốc nhìn về phía Cổ Hành Vũ, làm sao đây, nói dối hay nói thật đây?
Cổ Hành Vũ ôm mặt, bất lực nói: “Em đã giết con lợn đó như thế nào?”
Một lời nói này, trừ những người trước đó đã thấy Cổ Na ra, bốn người còn lại đều kinh hãi nhìn Cổ Na, tiếng bà cụ Cổ gần như hét lên: “Có chuyện gì thế?!”
Cổ Na thành thực kể hết chuyện mình đi vệ sinh, sau đó thấy lợn rừng phá hoại cải của bà cụ Cổ thì tức lên giết chết con lợn.
Bà cụ Cổ tức đến nỗi run cầm cập, bà cụ hoàn toàn không dám nghĩ nếu đổi ngược lại là con lợn đó giết chết Cổ Na thì sao, trăm năm sau làm sao bà có thể gặp lại con gái mình được!
“Cháu, cháu!”
Bà cụ Cổ nhìn quanh, tìm một cây gậy có thể đánh người, kết quả là vì con cháu trong nhà đều đã lớn cả rồi nên trong nhà không hề có gậy gộc khiến bà cụ càng thêm tức giận!
Sau khi bị mắng gần nửa giờ đồng hồ, Cổ Na mới lí nhí nói: “Bà ngoại, mầm cải vẫn còn nhiều lắm, cháu không đợi nó ăn hết đã giết nó rồi.”
Bà cụ Cổ: ...
Cả nhà họ Cổ: ...
“Khụ khụ.” Ông cụ Cổ gõ miệng tẩu thuốc, ho thêm tiếng nữa rồi nói: “Cháu dùng một cây gậy là đã giết chết con súc sinh đó rồi ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.